Giúp người là giúp mình!

Năm 18 tuổi, tôi sang Anh học Đại học. Và vẫn học cách đối mặt với nỗi đau quen thuộc, nỗi đau của một đứa trẻ mồ côi.

Một hôm, khi đang đi chợ, tôi thấy một cụ già đang loay hoay với một cây gậy và một túi táo với những quả táo đang thi nhau rơi khỏi túi. Tôi chạy đến đỡ lấy túi táo và nhặt từng quả vào túi cho ông.

– “Cảm ơn cô bé. Ông ổn rồi!” – Ông mỉm cười với tôi, đôi mắt sáng hiền từ.

– “Cháu đi cùng ông nhé?” – Tôi nói – “Cháu sợ táo sẽ rơi nữa đấy!”

Tình bạn của tôi với ông Burns, người có nụ cười ấm áp như cha của tôi bắt đầu như vậy.

Tôi xách túi táo, ông Burns tì cây gậy, lê từng bước khó nhọc. Đến nơi, tôi đặt túi táo lên bàn và đi pha trà, tôi hỏi ông liệu thỉnh thoảng tôi có thể đến thăm ông không.

(Ảnh minh họa/Shutterstock)

Ngay hôm sau, tôi lại đến, lại giúp ông pha trà. Tôi kể cho ông nghe tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống với họ hàng và giờ đây đi du học để tự lập. Ông chỉ cho tôi hai bức ảnh đặt trên bàn. Đó là bác gái Mary và cô con gái Alice của ông, hai người cùng mất trong một tai nạn cách đây 6 năm…

Tôi tới thăm ông Burns hai lần mỗi tuần, đúng giờ và đúng ngày. Khi đến, tôi thường thấy ông ngồi trên chiếc ghế to với cây gậy bên cạnh. Thấy tôi, ông cụ luôn vui mừng. Dù tôi tự nhủ rằng tôi đã đem lại niềm vui cho một ông già cô đơn, nhưng kỳ thực, tôi mới chính là người hạnh phúc nhất khi bước chân lên bậc cửa căn nhà này. Đơn giản là tôi được chia sẻ và có người lắng nghe những lời tâm sự của tôi.

Sau 2 tháng, tôi đến thăm ông Burns vào một ngày khác với lệ thường. Tôi cũng không gọi điện thông báo trước vì nghĩ rằng mình sẽ gây một bất ngờ đặc biệt.

Và tôi thấy ông đang làm vườn, đang đi lại, đang cúi xuống, ngẩng lên, một cách dễ dàng không cần gậy! Liệu đó có phải là ông Burns mọi khi, lúc nào cũng tựa hẳn mình vào cây gậy? Ông Burns bỗng ngẩng lên và nhìn thấy tôi. Thấy rõ sự băn khoăn lẫn ngạc nhiên của tôi, ông vẫy tôi lại gần.

– “Nào, cháu yêu quý, hôm nay để ông pha trà cho cháu…” – Ông Burns dẫn tôi vào nhà.

– “Cháu đã nghĩ…” – Tôi bắt đầu

– “Ông biết cháu nghĩ gì, cháu yêu quý. Lần đầu tiên cháu gặp ông ở chợ, ừ hôm đó đầu gối ông bị đau. Va phải cánh cửa ấy mà…”

– “Nhưng… ông lại đi lại bình thường… từ lúc nào?”

– “Ngay hôm sau” – Ông cụ hấp háy mắt.

– “Nhưng tại sao…?” – Tôi lúng túng.

– “Lần thứ hai cháu đến đây, cháu yêu quý ạ, đó là khi ông nhận thấy cháu mới buồn và cô đơn có thể tựa vào vai ông. Nhưng ông e rằng cháu sẽ không đến nữa nếu biết ông khỏe mạnh”.

– “Còn cái gậy thì sao ạ?”

– “À, cái gậy tốt! Ông hay dùng nó để chặn cửa hàng rào”.

(Ảnh minh họa/Shutterstock)

Ông Burns đã biến mình trở thành một người cần được giúp đỡ để giúp đỡ tôi như thế đấy. Đó là một cách tuyệt vời để một cô bé non nớt và nhạy cảm như tôi thấy mình thật mạnh mẽ.

(Sưu tầm)

Xem thêm:

Published by

Recent Posts

Phim của diễn viên Leonardo DiCaprio bị chỉ trích vì ca ngợi bạo lực chính trị cánh tả

One Battle After Another là bộ phim do ông Paul Thomas Anderson đạo diễn, Nam…

4 giờ ago

Hơn 7.000 nhà vẫn ngập lụt sau mưa lớn do bão số 11 gây ra

Theo thống kê nhanh, mưa lũ sau bão số 11 làm 18 người chết, mất…

5 giờ ago

Lá gan: Trung tâm chuyển hóa quan trọng của cơ thể

Hiểu rõ vai trò quan trọng của lá gan, trung tâm chuyển hóa của cơ…

5 giờ ago

Hàng loạt vụ tử vong ở Houston có thể liên quan đến mạng lưới sát nhân Mặt Cười

Một cựu thám tử tên Kevin Gannon cho rằng chuỗi khoảng 16 thi thể được…

5 giờ ago

Mưa lớn ở Mexico gây lũ lụt và lở đất, ít nhất 37 người thiệt mạng

Mưa lớn do bão Priscilla và Raymond gây lũ lụt, sạt lở tại nhiều bang…

6 giờ ago

Giao tranh dữ dội bùng phát ở biên giới Pakistan–Afghanistan

Giao tranh dữ dội bùng phát ở biên giới Pakistan–Afghanistan sau khi Taliban Afghanistan tấn…

6 giờ ago