“Cô giàu có phải không ạ?”

Hai đứa trẻ co mình trong chiếc áo khoác quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời người phụ nữ: “Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?”

Người phụ nữ đang bận rộn, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, nhưng khi nhìn xuống đôi chân của hai đứa trẻ, cô thật không đành lòng. Những đôi dép lê bé xíu, ướt sũng vì dầm mưa.

“Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng”. Hai đứa trẻ lặng lẽ bước theo người phụ nữ vào nhà, hai đôi dép sũng nước được đặt lên bệ để hong cho khô.

Người phụ nữ mang cacao nóng, bánh mì và mứt cho bọn trẻ, cô hy vọng một chút thức ăn này có thể làm ấm lòng bọn trẻ trước cái giá lạnh bên ngoài. Đưa thức ăn xong, cô quay trở lại bếp tiếp tục tính toán các khoản chi tiêu đau đầu của mình.

(Ảnh: Pixabay)

Không khí yên ắng trong phòng khách, nơi hai đứa trẻ đang ngồi ăn khiến người phụ nữ cảm thấy hơi là lạ. Cô đi vào phòng khách, cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng lại rụt rè, cất giọng hỏi: “Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?”

Người phụ nữ nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình, khẽ thở dài: “Không đâu cháu ạ, cô không giàu có đâu!”

Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa: “Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê”. Giọng của cô bé nghe có vẻ thèm thuồng.

Sau khi ăn xong chỗ bánh mì với mứt và uống hết tách cacao nóng, hai đứa trẻ cầm xấp báo cũ rời đi, bước ra ngoài trong ngọn gió rét căm căm và không quên cám ơn người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ nghĩ, thật ra chúng không cần cám ơn cô vì những gì chúng đã làm cho cô còn hơn thế nữa.

Bộ tách và đĩa của cô chỉ là loại bằng gốm màu xanh bình thường có thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào, nhưng chúng là một bộ, rất hợp với nhau. Cô bước vào bếp, khuấy nhẹ nồi súp và nếm thử món khoai tây đang đặt trên bếp, tất cả đều rất phù hợp. Cô nghĩ đến mái nhà cô đang ở, người chồng với công việc ổn định… tất cả đều rất phù hợp với cô.

Người phụ nữ trở lại phòng khách, cô dọn dẹp lại bàn ăn, cô nhìn vết bùn từ hai đôi dép ướt sũng của hai đứa trẻ vẫn còn đọng lại trên bệ, cô không lau vết bẩn đó đi. Người phụ nữ muốn lưu giữ lại dấu vết đó để nhắc nhở cô không quên rằng mình là người giàu có đến mức nào.

Nếu bạn thõa mãn với những gì bạn đang có trong cuộc sống của mình, bạn sẽ cảm thấy mình có thật nhiều, mình thật giàu có. Còn nếu bạn chỉ chú ý đến những điều mình không có được, bạn sẽ cảm thấy không bao giờ đủ, sẽ cảm thấy khổ sở vì sự thiếu thốn đó.

(Sưu tầm)

Xem thêm:

Published by

Recent Posts

Vi phạm về môi trường, Nhà máy xử lý rác thành phố Phan Thiết phải đóng cửa 6 tháng

Sau chưa đầy 2 năm hoạt động, Nhà máy xử lý rác thành phố Phan…

1 giờ ago

Đề xuất triển khai kiểm định khí thải toàn bộ xe máy tại Hà Nội, TP.HCM từ 1/7/2027

Dự thảo Quyết định của Thủ tướng về kiểm định khí thải xe máy, quy…

1 giờ ago

Lai Châu: Đất đá nhão từ trên núi ập xuống, cuốn vùi một người tử vong

Vách núi bên Quốc lộ 4D, đoạn qua địa phận xã Bình Lư, tỉnh Lai…

1 giờ ago

[VIDEO] Lựa chọn của lương tri: Sempo Sugihara và thông hành cứu mạng sống

Người ta gọi ông Sempo Sugihara là "Schindler của Nhật Bản".

2 giờ ago

Sự lạc quan không phải là gượng ép, 5 cách để thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực

Các chuyên gia tâm lý học cho rằng sự lạc quan không phải là thứ…

2 giờ ago

Từ 15h ngày 3/7, giá xăng dầu giảm từ 930-1210 đồng/lít

Giá xăng, dầu cùng giảm 930-1,210 đồng một lít từ 15h ngày 03/07, sau điều…

2 giờ ago