Vào ngày 23 tháng 6, một nông dân ở Quảng Đông cho biết, ông đã thu hoạch vải thiều vài ngày nay, giá đã giảm từ 1,3 tệ/kg xuống còn 0,6 tệ/kg.
Vào ngày 24 tháng 6, một blogger chia sẻ rằng, vải thiều năm nay thật sự tràn ngập khắp nơi, như một thảm họa. Những nông dân trồng vải thiều, ít thì vài chục cân, vài trăm cân, nhiều thì thậm chí hàng nghìn cân, 1 vạn cân, ăn không hết mà bán thì giá lại thấp. Các thương lái thu mua chỉ trả 0,7 tệ, 0,8 tệ/kg, có khi chỉ 0,5 tệ, 0,6 tệ/kg, hoàn toàn không có giá trị. So với năm ngoái, giá cả chênh lệch một trời một vực. Vải thiều thu về không thể ăn hết, chỉ có thể để nó thối rồi đem đi cho gà ăn. Một số cây vải quá cao, lười thu hoạch, đành để vải thối trên cây.
Vào ngày 18 tháng 6, truyền thông đại lục Jiupai News đưa tin, ông Tô, người phụ trách một hợp tác xã trồng trọt và chăn nuôi tại thành phố Cao Châu, tỉnh Mậu Danh, cho biết, đúng là đã có tình trạng giá vải thiều giảm xuống chỉ còn hơn 1 nhân dân tệ/kg, nhưng không rõ lý do vì sao. Những năm trước, giá thấp nhất cũng chỉ khoảng 6 nhân dân tệ/kg, chưa bao giờ xuống đến mức 1 nhân dân tệ/kg. Hợp tác xã này trồng gần 200 mẫu vải thiều, năm nay dù là năm được mùa, nhưng chỉ thu được khoảng 80.000 đến 90.000 cân, gần một nửa sản lượng đã “chìm xuống nước” (không bán được).
Ông Tô cho biết, đối mặt với giá thị trường thấp như vậy, ông quyết định chủ động bỏ thu hoạch: “Không thu hoạch nữa, vì thực sự không có lời (số tiền kiếm được còn không đủ trả tiền công cho công nhân), thu hoạch về làm gì nữa?” Tuy nhiên, vải thiều giống Quế Vị có giá cao hơn sẽ vẫn được thu hoạch và bán.
Trong những năm gần đây, nền kinh tế Trung Quốc trì trệ, chính phủ luôn nhấn mạnh “nền kinh tếsáng lạn”, nhưng đối với tình trạng vải thiều rớt giá, chính phủ lại cố gắng che giấu. Cục Nông nghiệp và Nông thôn thành phố Mậu Danh trả lời các phương tiện truyền thông đại lục rằng, giá thấp và tình trạng không thu hồi được chi phí là hiện tượng rất hiếm gặp, và phản hồi mà họ nhận được hiện nay chủ yếu là giá thị trường bình thường.
Vào ngày 14 tháng 6, People’s Daily, cơ quan truyền thông chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã đăng bài báo về chuyến khảo sát ở Quảng Đông, nói rằng khu vực sản xuất vải thiều lớn nhất Trung Quốc – thành phố Mậu Danh, tỉnh Quảng Đông – là “mảnh đất vàng quanh năm”. Bài báo cho rằng, nông dân tự hào nói: “Rất bận, rất mệt, nhưng rất ngọt!” Một làng ở đây dự báo sản lượng vải thiều khoảng 13.000 tấn, giá trị sản xuất ước tính đạt 150 triệu nhân dân tệ.
Tuy nhiên, báo chí chính thức không hề đề cập đến tình trạng giá thu mua vải thiều sụp đổ.
Vào ngày 24 tháng 6, blogger “Khai Tâm” cho biết, gần đây “10 nhân dân tệ 3 kg” trở thành chủ đề hot trên các nhóm bạn bè, và nhiều người vui mừng, nhưng điều này lại khiến nông dân cảm thấy tuyệt vọng.
“Trái cây 10 nhân dân tệ 3 kg, thật sự là tự do sao? Có đáng vui mừng không?” cô nói, “Ngày càng có nhiều nông dân nói với tôi, thu hoạch làm gì? Thu hoạch về mà công tiền còn không đủ trả, cứ để nó thối trong vườn đi”.
“Phân bón thì năm nào cũng tăng, nông dân dậy sớm làm tối, dưới cái nắng gay gắt trong vườn, bị muỗi và côn trùng cắn, mong từng ngày từng giờ, mong được mùa. Kết quả là không có niềm vui mùa màng, chỉ có tuyệt vọng sâu sắc hơn. Trái cây rẻ như rau, chẳng thể đủ để gỡ lại vốn”. Cô chia sẻ.
Về việc vải thiều Trung Quốc rớt giá rồi bị vứt đi, một số người bạn ở Đài Loan chia sẻ: “Hồi nhỏ, khi trái cây thừa mứa, Đài Loan thường làm thành đồ hộp, như là vải thiều đóng hộp”.
Tuy nhiên, cũng có người lo ngại về vấn đề an toàn thực phẩm của vải thiều Trung Quốc, vì thường thì vải sẽ bị phun rất nhiều thuốc trừ sâu. Còn đối với trái cây bán trong siêu thị, vì để vận chuyển xa, người ta thường sử dụng rất nhiều chất bảo quản.
Một người bạn chia sẻ: “Tôi trồng nho, thấy một số người đang ghen tị với giá trái cây siêu rẻ, siêu rẻ, nhưng không biết rằng số tiền tiết kiệm được từ việc mua những trái cây đó cuối cùng sẽ trở thành tiền chữa bệnh ở bệnh viện sau này. Tiền nào của nấy, nếu không muốn đánh đổi sức khỏe vì vài đồng rẻ, thì đừng tham lam cái lợi nhỏ”.
Một người bạn khác nói: “Vải thiều rất ngọt, mà cả ruồi muỗi cũng không dám đến ăn, vì… có độc…”