Con người sống trên đời, ai cũng đều mong muốn có một cuộc sống đầy đủ, khỏe mạnh, giàu sang phú quý và thông thuận. Nhưng có không ít người vì cầu những điều này không được mà rơi vào thống khổ, oán trách trời đất. Đó là bởi vì họ không biết được rằng “trong mệnh chỉ có một thước thì khó cầu được một trượng”, biết sống thuận theo vận mệnh thì đời người mới được thong dong tự tại, tâm người mới được bình an.
Có không ít người đi chùa cầu vận mệnh thông thuận, địa vị cao, cầu công danh sự nghiệp, hôn nhân, con cái được như ý mình. Nhưng những điều này có phải cầu mà được không? Bởi vì người đi chùa chính là đã bước vào ngưỡng cửa của tôn giáo rồi, nên chúng ta hãy thử xem tôn giáo tín ngưỡng thời xưa nói những gì…
Chúng ta vẫn thường nghe, Phật gia giảng rằng tiền bạc của cải là vật ngoài thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Người xưa quan niệm rằng chỉ cần có cái ăn, có cái mặc là đủ rồi. Một khi có ăn có mặc rồi mà vẫn thấy thiếu thì đó là lòng tham.
Cho nên, con người cần biết đủ, có cái ăn khi đói là được rồi, không cầu ăn ngon, người ta mặc sang, mình mặc đủ ấm, vậy là đủ rồi. Bên Phật gia giảng rằng, hết thảy phú quý nhiều hay ít đều là từ “Đức” của người ta mà sinh ra, cưỡng cầu cũng không được và than thân trách phận lại càng là sai lầm.
Giá trị của con người không phải được đánh giá dựa vào địa vị cao hay thấp. Một người chỉ cần đặt tâm làm việc phù hợp với Thiên lý, không làm việc ác thì cho dù là việc gì cũng đều là việc cao quý. Người làm quan chức to đến mấy hay thường dân áo vải đều là không có phân chia cao thấp.
Phật gia giảng, Thần Phật chỉ xét đến cái tâm con người. Cho nên, điều quan trọng nhất là tâm tính của một người như thế nào.
Hôn nhân đều là nhờ nhân duyên mà thành. Một người gặp gỡ và thành thân với một người, đều là có nguyên do. Người xưa tin vào Thần Phật, tin vào sự an bài sắp đặt của Thần Phật nên rất coi trọng hôn nhân.
Trên thế gian, con người không ai là hoàn mỹ cả, cho nên “nhắm một con mắt” để nhìn những khuyết điểm của nhau mà coi như không nhìn thấy, mở một con mắt để nhìn vào những việc tốt mà đối phương làm cho mình, cần quý trọng hết thảy những gì bản thân mình đang có. Hết thảy những cầu khẩn, mong muốn đều có thể do mình mà ra.
Người ta ví rằng, cha mẹ là người lập ra tài khoản tiết kiệm và trao cho con cái mà không cần thu hồi phí tổn. Dù cho cha mẹ không “thu hồi phí tổn”, không đòi hỏi nhưng con cái phải ghi nhớ công ơn và trả gấp bội.
Công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, thậm chí đến tận khi cha mẹ rời xa, con cái cũng chưa trả hết được nợ. Hiếu thuận với cha mẹ là phù hợp với đạo lý, còn trái lại tất sẽ bị trừng phạt. Nếu chưa làm tròn chữ Hiếu thì hãy làm tròn, đừng đợi đến khi cha mẹ ốm đau bệnh tật mới đi cầu khẩn, đừng đợi đến khi người đã đi rồi mới mâm cao cỗ đầy, nhang khói nghi ngút.
Phật gia giảng: Con cái đến với cha mẹ là do ân và nợ. Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này có thể để trả nợ kiếp trước, đòi nợ kiếp trước, trả ơn kiếp trước hoặc để cha mẹ trả ơn kiếp trước. Hết thảy sinh mệnh đều không vô duyên vô cớ mà gặp lại nhau, huống chi là sinh sống cùng nhau trong một gia đình?
Cho nên, đừng quá hy vọng, cũng đừng quá cưỡng cầu vào con cái. Bởi vì xét cho cùng, sinh mệnh của mỗi người là riêng biệt, ai cũng phải tự chịu về tương lai của sinh mệnh của mình, người khác khó quản được kể cả cuộc đời của cha mẹ, vợ chồng và con cái.
Trên hành trình của đường đời, dù ít hay nhiều mỗi người đều sẽ gặp gỡ những người bạn thân hay sơ. Một khi bạn đã muốn rời đi thì không thể cưỡng cầu ở lại. Ở bên nhau hàng ngày chưa hẳn đã là bạn tốt, chỉ cần khi có việc cần giúp đỡ, những người bạn đều đến bên nhau thì là đáng trân quý nhất rồi.
Cổ ngữ có câu: “Mệnh lý nhất xích, nan cầu nhất trượng”, tức là trong vận mệnh chỉ có một thước thì khó cầu được một trượng. Câu nói này rất có đạo lý, đã nói hết ra những gì một người cần ghi nhớ.
Không cần phải cả đời tranh đấu ngược xuôi vô vị, bởi vì ông Trời đã sớm vì bạn mà an bài tốt hết thảy rồi. Trong đời nên có gì thì sẽ có thứ ấy, nên như thế nào thì sẽ là như thế ấy rồi. Nếu chỉ cưỡng cầu thì thật khó để có được, nhưng nếu chúng ta bắt tay vào làm việc thiện nhiều hơn thì có thể tích được đại đức và có được phúc báo, cải biến được tương lai.
Suy cho cùng, hết thảy những gì trong vận mệnh nên có thì sẽ có, tranh đoạt được rồi cũng sẽ mất đi. Cho nên, cùng người tranh giành, cùng người so đo thì chỉ làm tổn hại bản thân mà thôi. Một khi hiểu được đạo lý này, thì con người sẽ hiểu được “thuận theo tự nhiên” và đó mới là cách sống thông minh nhất, trí tuệ nhất và thoải mái nhất!
Đời người nên học được cách buông bỏ, xem nhẹ công danh, vật chất, tự hài lòng vui vẻ với vận mệnh của mình. Một khi làm được điều ấy thì những người xung quanh cũng đều “tâm bình khí hòa”, cuộc đời sẽ thản đãng và tự tại hơn.
Theo Vision Times tiếng Trung
An Hòa biên tập
Xem thêm:
Mời xem video:
George Galloway: Nga có 3 tên lửa “hoàn toàn không thể ngăn chặn” với “tên…
Tỉnh Khánh Hòa đang nghiên cứu phương án xây dựng đường hầm hơn 4km xuyên…
Theo thông tư mới ban hành có hiệu lực từ ngày 1/1/2025, 12 đối tượng…
Sau hơn hai ngày gặp nạn, thi thể hai nạn nhân trên chiếc xe chở…
Tiếng đàn du dương của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của một…
Tổng thống đắc cử Donald Trump đã đề cử cựu cầu thủ bóng bầu dục…