
Không màng phù hoa, không cầu danh lợi thì tâm ít phiền
Một người với danh lợi không cầu, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, tuy sẽ không đại phú đại quý nhưng có thể làm cho bản thân không phải hối hận.
Một người với danh lợi không cầu, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, tuy sẽ không đại phú đại quý nhưng có thể làm cho bản thân không phải hối hận.

Người học thời xưa và thời nay có điểm gì khác nhau?

Biết đủ thường vui, biết dừng mới có thể tiến xa hơn, sống thuận theo tự nhiên mới biết cách nếm trải cuộc sống.

Con người chỉ cần tận tâm tận sức đi làm, về phần kết quả có thành công hay không thì phải thuận theo Thiên đạo, thành kính lắng nghe Thiên mệnh.

Lòng biết ơn người khác không chỉ là phép lịch sự mà còn là nền tảng để bồi dưỡng phẩm cách và đạt được một cuộc sống khỏe mạnh, hạnh phúc.

Phu quân tử chi hành, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức.

Sự phong phú trong đời sống tinh thần và sự thanh thản trong nội tâm mới khiến con người vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi.

Người tĩnh tâm như nước thì gặp chuyện không hoảng hốt, lâm nguy không sợ hãi, lấy từ bi đối đãi với phản bội, gặp biến cố có thể thong dong.

Con người vì muốn “có” nhiều hơn mà dần đánh mất cái “không” ban sơ.

Một người muốn làm cho tâm linh của mình tốt đẹp, không ưu không lo thì cách duy nhất là dùng mỹ đức, thiện niệm để lấp đầy nó.

Sáu nguyên tắc xử thế được rút ra từ lời giảng của các nhà hiền triết, xứng là một tham khảo trong việc lựa chọn và tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Người ta khi ý loạn tâm phiền, hãy đừng ngại hướng mặt ra biển cả, bởi vì khi ấy tâm cảnh sẽ trở nên rộng lớn, hết thảy sẽ quy về sự tĩnh lặng, bình…

Chúng ta thường ngưỡng vọng hạnh phúc của người khác mà không biết người khác đang ngưỡng mộ mình.

Cổ nhân sống “an bần lạc đạo”, coi khó nhọc là phúc, an nhàn là họa.

Những điều có được nhất định phải quý trọng, những điều đã mất đi, khi gặp lại nhất định phải biết nắm giữ.

Đời người có những sai lầm có thể sửa chữa được, còn có những sai lầm lại lưu lại sự nuối tiếc khôn nguôi.

“Đắc tức cao ca thất tức hưu”, nhân sinh có lúc thất ý, cũng có khi đắc ý. Dẫu là đắc ý hay thất ý, nào có mấy người nghĩ ngợi gì đến thân tâm.

Người hiền đức thời xưa ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể ngủ mà không nằm mộng, tỉnh dậy thì không lo không sầu…