(Ảnh minh họa: Aphotostory, Shutterstock)
Cuộc sống càng giản dị, con người càng hạnh phúc, đạo lý này không phải ai cũng hiểu được. Nếu trong cuộc đời, con người cứ thuận theo dòng đời trôi nổi, chỉ mải mê theo đuổi sự hưởng thụ vật chất, thì sẽ liên tục phải đối mặt với đủ loại áp lực trong cuộc sống và trong tinh thần. Lâu dần, những gánh nặng tinh thần ấy sẽ vượt quá sức chịu đựng. Muốn đạt tới cảnh giới tư tưởng nhẹ nhàng, tự tại, thì phải học cách để mọi việc đều thuận theo hoàn cảnh mà giữ lòng an yên, thuận theo tự nhiên và không nên quá cưỡng cầu.
Tôi còn nhớ hồi học trung học, mẹ của một bạn cùng lớp qua đời vì bệnh. Vì chuyện đó, bạn ấy ngày nào cũng ngồi khóc trong lớp không dứt, ai đến khuyên cũng không chịu nghe. Một hôm, thầy giáo dạy Hóa, mang theo một cốc nước vào lớp. Thầy hỏi cả lớp: “Các em nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?” Có bạn nói 20 gam, có bạn nói 50 gam. Thầy lại nói: “Thực ra cái cốc nặng bao nhiêu không quan trọng lắm, quan trọng là các em có thể cầm nó được bao lâu?” Thấy mọi người chưa hiểu, thầy lại nói tiếp: “Nếu cầm một phút thì chẳng ai thấy khó cả, cầm một giờ, có lẽ mọi người đều mỏi tay, còn nếu cầm suốt một ngày, e rằng có người sẽ kiệt sức mà ngã quỵ. Thật ra, tôi rất cảm thông với nỗi mất mát người thân của học sinh trong lớp mình, nhưng bạn ấy đã khóc suốt hơn một tuần vì sự ra đi của mẹ mình rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì bạn ấy sẽ sao đây?” Sau khi nghe lời khuyên chân thành và thiện ý của thầy, người bạn ấy cuối cùng cũng hiểu ra và nín khóc.
Cốc nước kỳ thực không nặng, nhưng càng cầm lâu, ta sẽ càng cảm thấy nó nặng hơn. Cũng cùng một đạo lý ấy, khi con người phải đối mặt với đủ loại áp lực tinh thần mà không biết cách buông bỏ, thì theo thời gian, sẽ bị những gánh nặng ấy đè nén đến mức gục ngã.
Hơn thế nữa, con người cứ ôm giữ cái tâm cố chấp thì sẽ được gì đây?
Có một câu chuyện dân gian kể rằng một con gấu vào ruộng ngô. Thấy những bắp ngô vàng ươm, nó liền bẻ một bắp và cắp vào nách. Đi thêm vài bước, nó lại thấy một bắp trông cũng rất ngon, thế là nó vội bẻ tiếp. Nhưng để cắp bắp mới vào nách, nó phải nhấc tay lên, và vì còn đang mải nhìn ngó, bắp cũ rơi ra mà nó không hay biết. Cứ như vậy, gấu nghĩ rằng mình đang “thu được nhiều hơn”. Đến cuối ngày, khi nhìn lại, nó ngơ ngác nhận ra dưới nách mình vẫn chỉ có đúng một bắp ngô.
Khi tâm không biết đủ, khi luôn muốn thêm mà không chịu buông bớt, thì cuối cùng thứ ta nhận được cũng chẳng khác gì ban đầu, thậm chí còn mất nhiều hơn. Con người nếu cứ ôm giữ quá nhiều mong cầu, tham muốn, thì chỉ tự làm mình mệt mỏi. Chỉ khi biết buông xuống, ta mới thật sự nhẹ nhàng và tự tại.
Làm người thật ra không cần phải có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, không cần phải quá mức tính toán chi ly, chỉ cần có được trí huệ đơn giản này, thì đường đời tự nhiên sẽ giảm bớt đi rất nhiều đau khổ và sầu muộn không đáng có.
Dựa theo “Thắp sáng ngọn đèn tâm: Buông bỏ chính là giải thoát“
Đăng trên ChanhKien.org
Tác giả: Quán Minh
Xem thêm:
Mời xem video:
Nhật Bản là quốc gia duy nhất hứng chịu bom nguyên tử và luôn tuân…
Gần đây trên mạng Trung Quốc Đại lục tràn ngập các video quảng cáo nói…
Tổng thống Hoa Kỳ Trump dường như đã thay đổi chiến lược của mình đối…
Trong video một blogger tự nhận từng dài hạn nằm vùng trong các khu lừa…
Vì sao vị tể tướng này lại bỏ hẳn thú ăn thịt thủ chấm mắm…
Do lo ngại con em mình có thể bị mổ lấy nội tạng sống, một…