Rất lâu rất lâu trước đây có một cái cây đại thụ vừa cao vừa to. Một cậu bé ngày ngày đều đến dưới cái cây, cậu leo lên hái quả ăn và ngủ dưới gốc cây.
Cậu bé yêu cái cây, cái cây cũng yêu cậu, chơi cùng cậu.
Sau này, khi cậu bé đã lớn, không còn đến chơi cùng cây mỗi ngày nữa.
Một ngày nọ, cậu bé lại đến dưới cái cây với dáng vẻ rất buồn rầu.
Cái cây muốn chơi cùng cậu, cậu bé nói: “Không được, tôi không còn nhỏ nữa, không thể chơi cùng bạn được nữa, tôi muốn đồ chơi nhưng không có tiền mua.”
Cái cây nói: “Đừng buồn, tôi cũng không có tiền, nhưng nếu hái tất cả quả của tôi xuống rồi mang đi bán, chẳng phải cậu có tiền rồi sao?”
Cậu bé vô cùng phấn khích, cậu hái hết quả xuống rồi thích thú chạy đi.
Sau đó, rất lâu cậu bé lại không đến nữa. Cái cây rất buồn.
Một ngày nọ, cuối cùng cậu bé cũng đến, cái cây mừng rỡ mời cậu cùng chơi.
Cậu bé nói: “Không được, tôi không có thời gian, tôi phải làm việc, chúng tôi cần một căn nhà, bạn có thể giúp tôi không?”
“Tôi không có nhà”, cái cây nói, “Nhưng cậu có thể cắt cành cây của tôi xuống để dựng nhà.”
Thế là cậu cắt tất cả cành cây xuống, vui vẻ mang đi xây nhà.
Nhìn thấy cậu bé vui vẻ, cái cây cũng rất vui.
Từ đó, cậu bé lại không đến nữa.
Cái cây lại chìm vào cô đơn và đau thương.
Một mùa hè nọ, cậu bé lại quay lại, cái cây mừng rỡ lắm “Đến đây! Cậu bé đến đây chơi cùng tôi nào.”
Cậu bé lại nói: “Tâm trạng tôi không vui, tuổi đã già rồi, tôi muốn ra biển để thư giãn, bạn có thể cho tôi một con thuyền không?”
Cái cây trả lời: “Hãy cưa thân cây của tôi xuống cầm đi đóng thuyền đi..”
Thế là cậu đã chặt thân cây xuống để đóng một chiếc thuyền, sau đó lái thuyền đi mất, rất lâu cũng không quay lại.
Cái cây rất vui… Nhưng… ‘Cậu bé, tôi đã không còn gì cho cậu nữa rồi’.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cậu bé ấy cũng quay lại, cái cây nói: “Xin lỗi cậu bé, tôi đã không còn gì để cho cậu được nữa, tôi hết quả rồi.”
Cậu bé nói: “Răng của tôi đã rụng cả rồi, không ăn quả được nữa.”
Cái cây lại nói: “Tôi không còn cành để cậu leo lên nữa rồi.”
Cậu bé nói: “Tôi già quá rồi, không leo nổi nữa.”
Cái cây rơi nước mắt nói: “Tôi cũng không còn gì để cho đi nữa rồi, chỉ còn lại cái gốc rễ già nua này mà thôi…”
Cậu bé nói: “Nhiều năm trôi qua, bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, không còn muốn gì nữa, chỉ cần một nơi nghỉ ngơi!”
“Được thôi! Gốc cây già là nơi thích hợp nhất để ngồi xuống nghỉ ngơi, lại đây, ngồi xuống nghỉ ngơi cùng tôi nào!”
Cậu bé ngồi xuống, cây đại thụ mừng đến rơi nước mắt…
Khi còn bé, chúng ta thích chơi cùng bố mẹ.
Khi lớn lên, chúng ta rời xa họ.
Chỉ khi nào cần thứ gì hoặc gặp phải khó khăn thì mới quay về bên cạnh họ.
Dù ra sao, bố mẹ vẫn đều ở đó, cho đi mọi thứ để khiến bạn vui vẻ.
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng cậu bé này đối xử quá ác với cái cây, nhưng bạn biết không, đây chính là cách mà nhiều người chúng ta đối xử với bố mẹ của mình.
Ngọc Trúc
Xem thêm:
Tổng thống Nga Vladimir Putin hôm thứ Năm (21/11) tuyên bố Moskva có quyền tấn…
Tổng thống đắc cử Donald Trump vào tối thứ Năm (21/11) đã công bố rằng…
Việc hiệu trưởng trường THCS Lê Văn Tám (xã Ia Piơr, huyện Chư Prông, tỉnh…
Một tiệm vàng ở huyện Yên Thành (tỉnh Nghệ An) huy động tiền gửi tiết…
Ông Trần Quân (John Chen) bị kết án vì cùng đồng phạm hỗ trợ ĐCSTQ…
Các cuộc biểu tình tại Trung Quốc trong quý 3 năm nay đã tăng 27%…