Văn Hóa

Đà Lạt thiếu “con người Đà Lạt”

Mấy hôm rồi về Đà Lạt, đọc lại tập tùy bút “Sài Gòn, một góc ký ức và bây giờ”, để xem mình viết về chính mình thế nào. Chỉ mới đọc “Lời mở đầu”, tôi đã phải ngừng lại, không sao đọc tiếp được. Đà Lạt khi tôi về cách đây 15 năm, đâu đó cũng còn chút gì để mấy. Bây giờ thì chẳng còn gì để mất!

Đi dạo quanh phố, nhiều tiếng nói xa lạ, ăn to nói lớn, buôn bán chụp giựt, lý tài… Điều đáng buồn, vài bạn trẻ, sanh ra trong gia đình gốc gác Đà Lạt cũng thay đổi nhiều, nếu giáo dục gia đình buông thả.

Những tùy bút này tôi viết cách đây hơn 10 năm. Ở Đà Lạt, tôi nhớ Sài Gòn. Bây giờ ở Đà Lạt, tôi lại nhớ Đà Lạt, nhớ về thân phận bọt bèo của nó. Đà Lạt là vùng đất của dân nhập cư đến từ Huế, Quảng Nam, Hà Nội, Sài Gòn,…. Đà Lạt hiền hòa, sống chậm, nhưng tuổi đời còn non trẻ quá, chưa kịp định bản sắc thì thời cuộc đã làm tan vỡ.

Lời mở đầu, thật ra là một bài viết dang dở, tôi chưa kịp đặt tựa đề. Khi xuất bản “Sài Gòn, một góc ký ức và bây giờ”, kẹt quá, tôi lấy đại để làm Lời mở đầu.

Xin cùng tôi đọc lại “Lời mở đầu” miễn cưỡng này.

*

Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Tuổi thơ ở khu Tân Định. Dọn nhà một lần cũng lòng vòng đâu đó, gần cổng xe lửa số Sáu, bên bờ kênh Nhiêu Lộc và ở tới giờ. Ở riết nhàm, tôi thấy Sài Gòn vẫn vậy.Vẫn vậy là kiểu ăn, cách nói, cà phê, quán nhậu…, chứ đường xá, nhà cửa… thay đổi nhiều.

Trước 1975, đôi khi tôi cũng lêu lổng ở Đà Lạt, mê cảnh núi đồi, ao hồ, sông suối, nhịp sống chậm rãi của Đà Lạt, và cũng không loại trừ mê luôn người Đà Lạt hiền hòa, hiếu khách… Tôi nhủ, rồi ngày nào đó sẽ về đây dưỡng già (non).

Bây giờ tôi đã về Đà Lạt, cũng hơn sáu năm rồi. Nợ đời chưa dứt, nên khi Sài Gòn lúc Đà Lạt.

Sài Gòn và Đà Lạt đều là dân tứ xứ. Ở lâu thì thành người Sài Gòn hay dân Đà Lạt gốc. Mỗi nơi đều có con người và phong cách riêng. Rồi cuộc đời dâu bể, nơi còn nơi mất… Đà Lạt đang mất dần, gượng không nổi, nhưng Sài Gòn còn là Sài Gòn, dù có mất chút đỉnh.

Ai ở đâu tới mặc kệ, nhưng Sài Gòn không có đất sống cho “bún mắng cháo chửi”, không phân biệt khách Tây khách ta, không giẫm nát hoa hội chợ, phở Hà Nội không thể “tuyệt đối đúng” khi thiếu rau thơm giữa đất Sài Gòn… Trước như vậy, giờ vẫn thế.

Nhưng Đà Lạt thì khác, chụp giựt, níu kéo, chém chặt, phân biệt Tây ta… đang hình thành ở những ngày cuối tuần hay lễ hội. Đà Lạt tuổi đời trẻ quá, chưa kịp bén rễ thì bão đời đã làm tản mác con người Đà Lạt. Đà Lạt thiếu “con người Đà Lạt” đâu còn gì là hồn Đà Lạt. Đà Lạt chỉ còn thân xác như bức họa đắt giá của Picasso dưới con mắt của kẻ phàm phu.

Nói vậy thôi, Đà Lạt vẫn còn vài nơi yên tĩnh, hoa lá núi đồi để tôi còn đọc sách bên tách trà ly rượu. Rồi ngẫm lại mới thấy, sao mà quãng đời lớn lên ở Sài Gòn êm ả quá.Và rồi cũng nơi đó, những năm tháng cùng cực, cơm áo gạo tiền, cố giữ cho được cái nguyên tắc sống của riêng mình, thiệt vất vả.

Ở Sài Gòn tôi nhớ Đà Lạt, nhưng ở Đà Lạt tôi lại nhớ Sài Gòn. Hai cái nhớ khác nhau. Nhớ Đà Lạt vì lỡ thương.Còn nhớ Sài Gòn vì duyên vì nợ.

Hầu hết những bài trong sách này đều được viết ở Đà Lạt. Phải xa Sài Gòn mới ngứa tay viết được, mà viết tùy bút kiểu này cũng coi như một cách tính sổ với cuộc đời. Đà Lạt làm tôi biết nhớ Sài Gòn.

Chỉ mới ba trăm cây số Đà Lạt – Sài Gòn, lại còn đi đi về về mà đã thế, huống chi những người ở xa Sài Gòn nửa vòng trái đất, chục năm, hai ba chục năm, biền biệt thì sao? Có lẽ chỉ còn cách như người bạn tôi, nửa đêm không ngủ được, gọi phone về, thở dài: Tao nhớ Sài Gòn… chết mẹ!

Xa Sài Gòn mới thấm, mới cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, như từ bỏ một thói quen, bứt rứt khó chịu như cai thuốc.

Nhớ Sài Gòn chứ sao không! Nhớ con hẻm lầy lội, nhớ tiếng mưa rơi trên mái tôn, nhớ tuổi thơ, nhớ tiếng rao hàng giọng Sài Gòn, nhớ sầu riêng vú sữa, nhớ đủ thứ… Xa rồi mới biết thương biết nhớ…

Thánh giá trên tháp chuông nguyện đường của Viện Đại học Đà Lạt bị lồng phủ bởi ngôi sao vàng. Hình chụp năm 2008. (Ảnh: Vũ Thế Thành)

Vũ Thế Thành
Đà Lạt, 29.6.2017

Đăng lại từ Facebook Vũ Thế Thành

Mời bạn đọc tìm mua các tác phẩm của tác giả Vũ Thế Thành:

  • Email: saigonthapcam@gmail.com

Xem thêm:

Mời xem video:

Vũ Thế Thành

Published by
Vũ Thế Thành

Recent Posts

Lo lắng hạ tầng điện Hà Nội không đủ đáp ứng “nhu cầu sạc” của xe điện theo tiến độ

Chỉ thị 20 áp lực lên ngành điện lực để giải quyết nhu cầu điện…

22 phút ago

Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ: Số lượng sinh viên quốc tế nhập học tăng chứ không giảm

Bộ An ninh Nội địa Hoa Kỳ (DHS) tiết lộ dữ liệu mới nhất cho…

1 giờ ago

Bộ Y tế đề xuất hỗ trợ hơn 151 tỷ đồng cho gia đình chỉ sinh 2 con gái

Bộ Y tế đề xuất hỗ trợ hơn 151 tỷ đồng cho gia đình chỉ…

1 giờ ago

Cựu cán bộ TAND Tối cao nhận 20 tỷ đồng trong thùng carton để lừa chạy án

TAND TP. Hà Nội xét xử vụ án lừa đảo chiếm đoạt gần 48 tỷ…

2 giờ ago

Câu chuyện ý nghĩa: Sức mạnh của nụ cười

Nụ cười xuất tự nội tâm là một loại ngôn ngữ đẹp nhất trên thế…

4 giờ ago