Nhà giáo dục trẻ em người Nhật quá cố, Yoshioka Tasuku, đã để lại rất nhiều câu chuyện sinh động thú vị giữa thầy và trò trong cuộc đời giáo dục mấy chục năm của mình. Những câu chuyện đó đã giải khai phiền não mà các bậc cha mẹ gặp phải khi dạy dỗ con cái. Hãy để chúng ta cùng nhau chia sẻ.
Có một hôm, thầy Yoshioka đột nhiên nhận được một bức thư đến từ Hà Lan. Thoạt nhìn đã thấy đó chính là cậu học trò mà ông từng dạy, sau khi tốt nghiệp tiểu học đã đến Hà Lan, tính ra thì cậu học trò này đã sống ở Hà Lan hơn 30 năm rồi. Khi thầy nhận được bức thư đó, đương nhiên ông vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, nhưng điều càng khiến thầy cảm thấy hài lòng hơn là cậu học trò ấy kể chuyện đời của mình.
Sau khi cậu ấy lớn lên, vẫn luôn làm sáng tác và biên tập truyện tranh cho trẻ em ở Hà Lan, đặc biệt là thiết kế bìa sách và vẽ tranh minh họa. Đó là công việc mà cậu ấy vui thích nhất. Bây giờ, cậu đã nhận được ủy thác của nhà xuất bản Hà Lan, họ hy vọng cậu có thể tự mình sáng tác ra một cuốn truyện tranh thú vị dành cho trẻ em Hà Lan.
Cậu ấy nói rằng cậu muốn kể với thầy việc mình cảm thấy hạnh phúc nhất này. Cậu ấy muốn để những đứa trẻ ở Hà Lan vì xem được cuốn truyện tranh của cậu sáng tác mà ấp ủ chắp cánh những giấc mơ, nên cậu nhất định sẽ sáng tác ra cuốn truyện tranh khiến cho những đứa trẻ cảm thấy vô cùng thú vị và sinh động.
Bức thư này rõ ràng là muốn nói cậu đã không để người thầy tin tưởng và ủng hộ mình năm đó phải thất vọng, cuối cùng có thể nói với thầy giáo một cách tự hào rằng: Em đã thực sự nhận ra được giá trị cuộc đời và thực hiện được ước mơ của mình rồi. Hơn nữa, cậu ấy cũng muốn giống như thầy giáo, dùng năng lực và phương pháp của mình để nâng đỡ cho cuộc sống tốt đẹp của những đứa trẻ, để mỗi một đứa trẻ đều có thể giống như mình năm đó, có được sự khích lệ và ủng hộ, ấp ủ những giấc mơ và hy vọng của bản thân.
Cậu ấy xúc động viết trong bức thư như thế này: “Em đã nhớ lại chuyện quá khứ năm đó khi cùng diễn kịch và vẽ bối cảnh sân khấu với thầy”, rất rõ ràng nhận thấy sự việc quá khứ đó khiến cậu ấy cả đời không quên. Trong cuộc đời, điều mà cậu ấy cảm kích ghi nhớ nhất, chính là sự việc trong quá khứ mà người thầy đã để lại cho cậu.
Vậy câu chuyện của cậu là thế nào?
Shigetoshi là tên của cậu học trò người Hà Lan này. Thời tiểu học cậu luôn là học trò rất thật thà và ít nói ở trong lớp, hơn nữa cậu ấy còn rất nhút nhát và hay xấu hổ, không dám nói chuyện ở trước mặt đông người, khi gặp chuyện phải xuất hiện trước mặt người khác thì luôn lùi bước.
Đến thời gian hoạt động thường niên của trường, khi các lớp đều phải diễn kịch, Shigetoshi thậm chí chưa bao giờ đứng trước sân khấu để tham gia biểu diễn kịch, lần nào cũng chỉ tham gia công việc hậu trường sân khấu. Mọi người cũng không có cách nào bắt cậu ấy diễn.
Năm đó thầy Yoshioka cảm thấy nếu Shigetoshi cứ không dám tham gia biểu diễn trên sân khấu, nếu không có sự rèn luyện và thay đổi một chút nào, thì e rằng sẽ không tốt cho sự trưởng thành trong tương lai của cậu. Do vậy ông quyết định nghĩ biện pháp khuyên cậu tham gia, cho dù chỉ có một chút thay đổi cũng là điều tốt.
Vì muốn khiến Shigetoshi lên sân khấu diễn, thầy Yoshioka đã cố ý làm khó cậu, nói rằng: “Shigetoshi, em xem, diễn kịch lần này, có khả năng phải hoán đổi công việc, những học sinh đã tham gia với vai trò diễn xuất trên sân khấu lần trước thì lần này sẽ đổi sang công việc hậu trường như kéo màn, thu âm, dàn dựng sân khấu và vẽ bối cảnh. Công việc lần trước của em là ở hậu trường, vậy thì lần này chuyển sang vai trò diễn trên sân khấu được không?”
Thế nhưng, cho dù khuyên nhủ như thế nào, Shigetoshi nhất định không nói, không gật đầu, cuối cùng đã nói: “Vậy em sẽ chuyên môn vẽ tranh cho bối cảnh”. Khẩu khí trong lời nói ấy, có ý là nếu hoán đổi cũng chỉ có thể hoán đổi ở hậu trường. Thầy giáo cũng không biết làm thế nào, chỉ còn cách bất lực đồng ý với công việc hậu trường của Shigetoshi. Sau đó thầy Yoshioka lại đột nhiên quyết định, nếu đã như vậy, chi bằng tin tưởng vào Shigetoshi, đem tất cả công việc vẽ tranh bối cảnh sân khấu giao toàn quyền trách nhiệm cho học trò, để cậu tự do phát huy.
Thật bất ngờ, tranh vẽ bối cảnh lần này được vẽ vô cùng sinh động và thú vị, thể hiện tài năng nghệ thuật thiên phú.
Mấy chục năm sau Shigetoshi vẫn luôn ghi nhớ mãi không quên câu chuyện trong quá khứ, chính là lần diễn kịch đó đã khiến cậu có cơ hội bộc lộ tài năng thiên phú của mình. Có lẽ lúc đó nếu không có sự tín nhiệm và hết sức ủng hộ của thầy, vì tính cách luôn nhút nhát, tài năng thiên bẩm của cậu sẽ có thể bị vùi dập.
Qua thực tiễn giáo dục một đời của mình, thầy Yoshioka luôn phát hiện ra những thứ tốt đẹp ở trẻ em và cũng học được rất nhiều điều từ những đứa trẻ. Ông khuyên những người làm công tác giáo dục, bao gồm các bậc cha mẹ, nên giữ tâm thái khiêm tốn bao dung và tin tưởng khi ở trước mặt trẻ con, không nên cưỡng ép truyền đạt kiến thức và thay đổi ngược lại với thiên tính và sở trường của trẻ. Rất nhiều khi, tâm hồn ngây thơ của trẻ ngược lại có thể khiến người lớn phải xem xét lại bản thân.
Người xưa giảng: “Hữu giáo vô loại, nhân tài thi giáo”, nghĩa là dạy học không phân biệt người học, nên dạy theo năng lực mỗi người. Câu chuyện thầy trò người nói trên này là một ví dụ sâu sắc cho đạo lý ấy. Chúng ta thực sự nên gìn giữ một trái tim yêu thương khiêm tốn, bao dung tất cả những đứa trẻ có cá tính khác nhau, để cho cuộc đời của các em được sống với những điều tuyệt vời và độc đáo của riêng bản thân mình.
Theo “Những câu chuyện thú vị giữa thầy và trò của nhà giáo dục người Nhật Bản“
Đăng trên ChanhKien.org
Tác giả: Lưu Như
Xem thêm:
Mời xem video:
Loạt bài này đi sâu vào nghiên cứu của các bác sĩ y khoa nổi…
Một trận động đất mạnh có cường độ 7,4 độ richter đã xảy ra ở…
Trưởng phòng Tổ chức Hành chính, Phó Chủ tịch Công đoàn thuộc Cục Thống kê…
Cục Quản lý thị trường tỉnh Thanh Hóa bị tố cáo có nhiều việc làm…
Một chuỗi tiệm bánh đang thực hiện dự án mở rộng và họ vô tình…
EU đã mở điều tra đối với TikTok, nghi ngờ rằng nền tảng này can…