Blogger Hoa kiều: Giáo dục chủ nghĩa yêu nước của Trung Quốc chẳng giống ai
- Blog Dư Hiểu Bình
- •
Giáo dục chủ nghĩa yêu nước của Trung Quốc biến tướng theo một kiểu chẳng giống ai, nói thẳng ra thì cách thức giáo dục chủ nghĩa yêu nước này lại là giáo dục tẩy não phản nhân loại vô cùng nghiêm trọng.
Logic của Trung Quốc chính là, nếu bạn yêu Trung Quốc, thì không thể yêu nước Mỹ, không thể yêu nước Anh, tựu chung lại là không thể yêu một quốc gia và nhân dân nào khác, ngược lại, cũng cự tuyệt tình yêu từ bên ngoài, đặc biệt là những quốc gia nào không có cùng lý tưởng phát triển với Trung Quốc. Giáo dục Trung Quốc đồng thời còn đánh đồng yêu nước là yêu đảng, và như vậy thì khi bạn yêu Đảng Cộng sản Trung Quốc thì sẽ không được yêu Đảng Quốc dân, không được yêu Đảng Dân tiến, không được yêu bất kỳ đảng chính trị nào có quan hệ cạnh tranh với đảng cầm quyền.
Kiểu giáo dục này của Trung Quốc khiến người ra tự tách biệt cô lập mình ra khỏi tất cả những người khác. Chính vì cách thức giáo dục chủ nghĩa yêu nước này đã khiến người Trung Quốc dường như lần lượt trở thành kẻ thù của từng quốc gia trên thế giới. Bản thân người Trung Quốc không hề biết rằng, chủ nghĩa mà họ đang tín phụng, trên thế giới có nơi còn coi đó là tà giáo và đánh đồng với chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa khủng bố.
Khi còn nhỏ chúng ta luôn nói rằng: “Quên đi quá khứ chính là phản bội”, sau này mới hiểu điều này rốt cuộc có nghĩa gì. Hóa ra cái quá khứ này chính là “sự thù hận quá khứ”, và phản bội ở đây chính là “phản bội lại người cầm quyền hiện nay” (ND: nghĩa là quên đi mối thù trong quá khứ chính là phản bội người cầm quyền hiện tại). Do đó, chỉ cần quốc gia và người nào không thừa nhận lý tưởng của chính phủ, chỉ cần tổ tiên gốc gác của họ từng có thâm giao thù địch với Trung Quốc, thì những người và quốc gia này đều bị coi là kẻ thù. Người Trung Quốc trong quá khứ có nói rằng “Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật”, nhưng sau khi văn minh cổ xưa đã bị phá hủy, thì các dân tộc bộ lạc lại tàn sát lẫn nhau.
Giáo dục chủ nghĩa yêu nước của Trung Quốc chính là giáo dục thù hận.
Bản thân tôi hiện là một người đang sống tại Canada, khi so sánh cuộc sống ban đầu ở Trung Quốc và cuộc sống hiện tại ở Canada, dễ nhận thấy Trung Quốc từ nhỏ đã giáo dục trẻ em thù hận người khác như thế nào, không ngừng lật tung lịch sử của người khác lên mà tìm kiếm lý do để thù hận, ngang nhiên tuyên truyền liên quân 8 nước tiến đánh Trung Quốc thời Nghĩa Hòa Đoàn. Còn ở Canada, từ nhỏ đã giáo dục người ta biết yêu người khác, luôn xem xét lịch sử của người khác tìm lý do để yêu, luôn tuyên dương những công nhân người Hoa đã giúp Canada xây dựng tuyến đường sắt Thái Bình Dương. Cùng là giáo dục, nhưng hai quốc gia này đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau, điều này lại quyết định tương lai xã hội là đầu độc lẫn nhau hay là tôn trọng lẫn nhau.
Yêu nước của người Canada là xuất từ nội tâm, cho dù không có giáo dục chủ nghĩa yêu nước, nhưng họ lại có giáo dục về tình yêu thương, chính là dạy bạn yêu như thế nào, chứ không dạy bạn phải yêu thương ai. Cho dù họ không có tàu vũ trụ và chưa từng đặt chân đến Mặt Trăng, nhưng họ vẫn tự hào và yêu quốc gia của họ. Cho dù chính phủ có thể có nhiều đảng bất đồng lên nắm quyền, nhưng người dân luôn tận tâm ủng hộ người quản lý điều hành đất nước, thậm chí còn vì liên bang quốc gia với Anh mà ủng hộ Nữ hoàng Anh. Cho dù có rất nhiều các cuộc biểu tình trong người dân, nhưng trong bối cảnh sử dụng vũ khí tràn lan ở khu vực Bắc Mỹ này vẫn không có một người nào mang vũ khí súng ống đi biểu tình. Điều này nói lên rằng, biểu tình là một dạng thức biểu đạt, chứ không phải là một dạng thức đối địch. Ở xã hội này đa số họ đối đãi với nhau bằng tình yêu, rất ít người thù hận người khác; còn ở Trung Quốc thì lại trái ngược hoàn toàn.
Tinh thần bác ái bao dung sẽ thúc đẩy văn minh nhân loại. Nếu như lấy thù hận thay thế cho bác ái, tự phân biệt chủng tộc của mình với nhân loại, điều này chính là tự tách mình ra khỏi văn minh nhân loại, và cũng nói lên rằng cách thức giáo dục chủ nghĩa yêu nước này là phản nhân loại.
Theo quan niệm của người Trung Quốc, chỉ cần yêu nước Mỹ thì sẽ không có tư cách để yêu Trung Quốc, nước Mỹ là kẻ thù của chế độ độc tài, không phải là kẻ thù của người dân Trung Quốc. Trong khi rất nhiều người Trung Quốc vẫn còn đang say sưa trong cái giếng của văn minh Trung Hoa, thì cả thế giới đã tiến đến dung hợp và bao dung lẫn nhau, không ngừng hướng ra biển lớn, hình thành khái niệm “ngôi làng toàn cầu”. Một quốc gia không thể vì sự hùng mạnh hay yếu nhược mà bị cô lập, chỉ có thể là bị tà ác thống trị mà bị cô lập, nhưng người dân ở đó không thể bị cô lập.
Sách giáo khoa ở nước ngoài khi giới thiệu về chủ nghĩa yêu nước, sẽ thuộc về một loại học thuyết, theo quan điểm của rất nhiều người thì nó thuộc về chủ nghĩa chủng tộc hoặc chủ nghĩa dân tộc. Đương nhiên điều này không sai, các chính trị gia khó tránh khỏi việc nói điều gì đó, nhưng không thể cách ly dân tộc mình ra khỏi nhân loại nói chung. Canada không có chủ nghĩa yêu nước đặc thù như Trung Quốc, càng không đánh đồng yêu nước là yêu đảng, đặc biệt là nếu như người giáo viên nào tuyên truyền cho học sinh yêu một đảng chính trị nhất định, thì chính là vi phạm pháp luật, không khéo sẽ bị đuổi khỏi hàng ngũ giáo viên. Giáo dục chính là một công cụ chung của xã hội, nếu như giáo viên vì tư lợi cá nhân, lợi dụng kinh phí giáo dục quốc gia để tuyên truyền cho lợi ích của đảng nào đó, thì sẽ bị coi là hành vi tham ô.
Chỉ sau khi bị tẩy não thì người dân Trung Quốc mới nhất mực bị nhầm lẫn coi lợi ích của các chính trị gia cầm quyền là lợi ích quốc gia.
Nếu như bạn để ý sẽ thấy, vào ngày Quốc khánh Canada và ngày Độc lập của Mỹ, hàng năm cứ đến thời gian này, quốc kỳ sẽ treo ở khắp nơi. Đặc biệt là trong ngày Quốc khánh, khi đi ra đường, bạn sẽ thấy nhà nhà đều treo cờ, thậm chí nhiều người còn quấn cờ lên người, hoặc là vẽ cờ lên mặt mình. Từ trong sâu thẳm trái tim, họ yêu đất nước của họ, nhưng xưa nay chưa từng từ chối các quốc gia hay dân tộc khác yêu đất nước của mình.
Còn nhớ sau sự kiện 911, người Mỹ đã phát sinh rất nhiều các tổ chức bảo vệ người Ả-rập tại địa phương, điều này cho thấy cách họ đối xử với người dân và kẻ khủng bố tà ác trên cùng một quốc gia là hoàn toàn khác nhau. Mỹ thù địch với những tà giáo phản nhân loại, nhưng lại thiện đãi người dân của những nước bị tà giáo khống chế. Canada cũng là một quốc gia nỗ lực kiến lập văn hóa dân tộc đa nguyên, dung hợp người dân từ đủ các ngôn ngữ và văn hóa khác nhau, do đó mà quốc gia này có thể thu hút tinh anh của toàn thế giới đổ về đây.
Canada cho phép một người có hai quốc tịch, tình yêu này quả thực rất lớn, cho dù bạn có yêu một quốc gia nào đó khác, muốn trở thành người của quốc gia đó, thì Canada vẫn yêu bạn, chỉ cần có lợi cho bạn thì dù bạn di cư đến nơi nào, Canada vẫn luôn bao dung bạn, cho dù sau khi đi đâu đó rồi quay trở lại, Canada vẫn tiếp nhận bạn vô điều kiện. Do vậy, chúng ta đều thấy rằng, điều mà Canada hấp dẫn người ta không phải vì vật chất, càng không phải vì súng ống, mà vì tình yêu. Canada chính là một môi trường tràn ngập tình yêu, một môi trường như vậy, một quốc gia như vậy có thể không yêu được sao?
Tình yêu, là điều gì đó vô cùng ấm áp…
Blog Dư Hiểu Bình
Xem thêm:
Từ khóa Xã hội Trung Quốc Người Trung Quốc tẩy não người Mỹ Chủ nghĩa yêu nước Chủ nghĩa ái quốc Người Canada Giáo dục