Khi đề cập đến phát xít nhiều người thường liên tưởng về tội ác của Đức, Ý, Nhật trong Thế chiến thứ Hai, đặc biệt là những trại tập trung bí mật của phát xít Đức giết hại hàng triệu người Do Thái, một tội ác khủng khiếp nhất của thế kỷ trước. Nhưng có lẽ không nhiều người chú ý vài thập niên sau tội ác này đã lặp lại ở Trung Quốc Đại Lục…

Thượng Hải (Ảnh: Pixabay)
Thượng Hải (Ảnh: Pixabay)

Mùa hè năm 1999, ông Giang Trạch Dân tận dụng lợi quyền lực của đảng Cộng sản Trung Quốc để phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Cuộc đàn áp đẫm máu này đã khiến cộng đồng quốc tế phẫn nộ, công khai lên án và trừng phạt, nhưng cũng vì thế mà tội ác sau đó được đưa vào thực hiện âm thầm và tinh vi hơn, những nhà tù theo đó cũng được dựng lên ở khắp nơi, đây có thể gọi là những “trại tập trung phát xít” của thế lực chính trị Giang Trạch Dân.

Những nhà tù phát xít này bao gồm: các ban tẩy não và bệnh viện tâm thần nằm rải rác khắp nơi; trại giam và trại tạm giam ở các địa phương; trại cai nghiện và trại cưỡng bức lao động mang tính chất của nhà tù; các nhà tù công khai.

Nhằm mục đích xóa bỏ Pháp Luân Công, những nhà tù này đã áp dụng tất cả các thủ đoạn bức hại tinh thần và thể xác tàn tàn nhẫn nhất có từ cổ chí kim, từ trong nước đến ngoài nước.

>> Xem thêm: Cuộc đàn áp Pháp Luân Công tại Trung Quốc

Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công nói rõ sự thật tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)
Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công giơ biểu ngữ “Chân – Thiện – Nhẫn” tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)

Hủy hoại tinh thần

Phát xít Đức sát hại người Do Thái chủ yếu hành hạ về thể xác, nhưng thế lực ông Giang Trạch Dân không chỉ hủy hoại thể xác mà còn hủy hoại về tinh thần nhằm mục đích triệt tiêu ý chí về niềm tin tín ngưỡng.

Những người theo Pháp Luân Công sau khi bị đưa vào giam giữ tại các đồn cảnh sát, các trại giam, trại tẩy não, trại lao động, nhà tù, người nào thỏa hiệp sẽ bị yêu cầu viết những từ ngữ vu hại Pháp Luân Công, hoặc làm những việc bất kính với Sư phụ mà họ kính trọng nhất, bị bắt xem sách báo và video nói xấu Pháp Luân Công; bắt tham gia vào hội phê phán Pháp Luân Công; bắt làm việc chuyển hóa những người theo Pháp Luân Công khác; khai báo những nơi cung cấp tài liệu về Pháp Luân Công… Đây là những điều kiêng kỵ nhất đối với những người theo Pháp Luân Công, những điều mà những người trung tín với Pháp Luân Công không thể làm.

Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công nói rõ sự thật tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)
Cảnh sát bắt giữ những người tập Pháp Luân Công nói rõ sự thật tại quảng trường Thiên An Môn. (Ảnh: Minh Huệ)

Dùng cực hình hành hạ đến chết

Trong các trại tập trung và nhà tù, phát xít Trung Quốc dùng vô số cực hình để hủy hoại tinh thần và thể xác những người theo Pháp Luân Công, tiêu biểu như đánh đòn hiểm, tra tấn bằng dụng cụ, ép ăn, điện giật, lao động quá tải, bạo lực tình dục, cho uống thuốc tâm thần…, mỗi loại cực hình đều được áp dụng với mức tàn nhẫn nhất gây ảnh hưởng đến mạng sống của con người.

Cực hình đánh đòn hiểm đến chết như trường hợp ông Hà Hành Tôn (He Xingzong, 55 tuổi) ở Tống Phụ, thành phố Ma Thành, tỉnh Hồ Bắc. Sáng ngày 8/12/2001, trong lúc ông đang dán biểu ngữ về Pháp Luân Công thì bị cảnh sát phát hiện và đánh chết. Để che giấu sự thật, cảnh sát đã mời pháp y đến giám định nói dối rằng trên thân thể ông không có thương tích, bị chết bất đắc kỳ tử trong khi rải truyền đơn. Tuy nhiên người thân của ông Hà Hành Tôn cho biết trên cổ ông có hai chỗ lõm sâu do dùng tay ấn mạnh vào, sau gáy cũng bị thương nặng, tinh hoàn bị dập. Người dân địa phương chứng kiến ông Hà Hành Tôn bị cảnh sát đánh chết nên đã đến đồn cảnh sát đòi lại công lý cho ông, nhưng đồn cảnh sát đe dọa: Việc này không liên quan gì chúng tôi, ông ta vì đi dán truyền đơn nên bị chết.

Trong trường hợp chị Tôn Thục Hương (Sun Shuxiang, 48 tuổi) ở thành phố Trường Xuân tỉnh Cát Lâm thì bị dùng cực hình cùm ngược tay cho đến chết (là một biến thể của còng tay sau lưng, theo đó nạn nhân bị đưa một cánh tay từ vai kéo xuống, một cánh tay kia kéo căng lên từ phía dưới, sau đó còng hai tay vào nhau). Luật sư nổi tiếng Cao Trí Thịnh cho biết: chị Tôn Thục Hương trong suốt thời gian theo tập Pháp Luân Công 6 năm đã bị bắt giam 9 lần. Ngày 12/2/2009 chị bị bắt đến đồn công an thành phố và đã bị cực hình này khiến chị đau đớn, sau đó cảnh sát lấy vân tay cả 10 ngón tay của chị ấn vào hồ sơ đã chuẩn bị sẵn để đưa chị vào trại cưỡng bức lao động. Trong lần bị đưa vào trại cưỡng bức lao động này chị đã bị bức hại chết.

Ảnh minh họa cùm
Ảnh minh họa

Cực hình “bắn súng chào” (nghi thức ngoại giao) đến chết như trường hợp anh Bành Hải (Peng Hai, 27 tuổi) ở Vũ Hán – Hà Bắc. Vì đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, anh Bành Hải bị nhốt vào trại giam Thanh Lăng tại Vũ Xương từ ngày 26/2/2000 – 9/1/2001, trong thời gian này đã bị tra tấn cực hình “bắn súng chào” (bắt nạn nhân hai tay ôm đầu và dùng lực đập vào tường, lực đập khiến đầu người bị tra tấn cảm giác chấn động như nghe tiếng súng chào, người bị tra tấn đau đớn có thể bị sưng phù hoặc xuất huyết vùng lõm sau gáy); ngoài ra anh còn bị những kiểu tra tấn hiểm ác khác, như: dùng nắm đấm đánh vào đỉnh đầu 5 cái; dùng chân đạp và ngực trước 7 lần và sau lưng 8 lần….  Sau một ngày bị tra tấn đòn hiểm thì xương cốt anh Bành Hải rã rời, khi anh hôn mê bất tỉnh đã được đưa cấp cứu tại bệnh viện Vũ Hán, cho dù tỉnh lại nhưng toàn thân bại liệt, đến ngày 6/4/2001 thì qua đời. Nhưng không chỉ thế, nạn nhân còn bị lấy mất Thận còn thi thể bị cho bí mật hỏa thiêu.

Trường hợp chị Quách Mẫn (Guomin, 38 tuổi), nhân viên chi cục thuế huyện Vi Thủy tỉnh Hồ Bắc thì bị chết vì thuốc tâm thần. Tháng 3/2000, chị Quách Mẫn vì bị áp lực của xã hội và người thân do theo tập Pháp Luân Công nên đã bỏ chạy đến nhà người thân tại Hàng Châu sống, nhưng khi đến ga tàu tại Hàng Châu thì bị công an Hàng Châu bắt giam. Sau đó khoảng hơn 20 ngày, chi cục thuế huyện Vi Thủy đón chị về lại Hồ Bắc và đưa chị vào bệnh viện tâm thần Khang Thái, thành phố Hoàng Cương. Bị giam giữ và bắt uống thuốc tâm thần suốt 2 năm tại đây khiến tinh thần chị hoàn toàn suy sụp, sau đó chị lại bị chuyển sang bệnh viện tâm thần của Hội chữ thập đỏ huyện Vi Thủy, bị giữ tại đây suốt 8 năm. Tính cho đến đầu tháng 7/2011 khi chị Quách Hải qua đời thì cuộc đời chị đã phải sống trong bệnh viện tâm thần suốt 11 năm.

Cưỡng bức lao động

Bắt đi làm nô lệ lao động nhằm tước đoạt giá trị lao động của người khác là một trong những thủ đoạn của phát xít, nhưng phát xít Trung Quốc làm việc này còn tàn ác hơn, không chỉ vì muốn triệt tiêu ý chí theo đuổi tín ngưỡng của người khác mà còn làm kiệt quệ sức lực của họ.

Cuối tháng 4/2001, người tập Pháp Luân Công tên Vạn Quý Phúc (Wan Guifu, 17 tuổi) bị bắt vào trại tạm giam số 1 thành phố Lan Châu tỉnh Cam Túc. Hàng ngày anh Vạn Quý Phúc bị bắt dùng miệng và tay bóc hột dưa khiến hai môi phù thũng, móng tay bị lột. Do không hoàn thành định mức hàng ngày mà bị đánh đòn hiểm vào ngực gây tổn thương nặng, ngày 20/12 cùng năm đã qua đời sau khi được đưa vào bệnh viện của trại cưỡng bức lao động Đại Sa Bình – Lan Châu. Một nhân viên của trại (giấu tên) cho biết, số người chết hàng năm do bị giam giữ rất nhiều, tuy nhiên thông tin bị giấu nên không thể biết được số liệu cụ thể.

Trại cưỡng bức lao động số 3 tỉnh Hà Nam ra giá 800 nhân dân tệ để mua người tập Pháp Luân Công từ trại cưỡng bức lao động khác về nhằm ép họ làm nô lệ lao động, họ bị ép làm việc ngày đêm để kiếm tiền cho trại và “Tập đoàn chế phẩm tóc Rebecca Hà Nam”. Trại cưỡng bức lao động nhờ “có công” trong bức hại Pháp Luân Công nên đã được Cục Cưỡng bức lao động và “Văn phòng 610” trung ương khen ngợi, được giải thưởng “Đơn vị Văn minh Cấp Quốc gia”. Trong lúc treo băng rôn làm lễ khen tặng có 3 người bị hôn mê bất tỉnh do lao lực quá sức. Tháng 5/2003 họ được điều chuyển về trại cưỡng bức lao động nữ Thập Bát Lý Hà ở Trịnh Châu, nhưng họ vẫn phải ký thêm hợp đồng lao động với “Tập đoàn chế phẩm tóc Rebecca Hứa Xương”, sau một thời gian bị đưa về trại cưỡng bức lao động nữ Thập Bát Lý Hà thì 3 người phụ nữ theo Pháp Luân Công này qua đời.

Mổ cướp nội tạng

Thời Thế chiến thứ Hai, phát xít Nhật làm thí nghiệm vi khuẩn đã giết chết nhiều người Trung Quốc, còn phát xít Đức dùng khí độc giết chết nhiều người Do Thái trong trại tập trung, nhưng phát xít Trung Quốc khi bức hại Pháp Luân Công thì gây tội ác chưa từng có trong lịch sử loài người: mổ cướp nội tạng kiếm lợi nhuận. Trong quá trình bị bức hại, vô số người tập Pháp Luân Công đã bị mổ cướp nội tạng (chủ yếu là những người bị bắt cóc vào nhà tù không rõ danh tính), sau khi bị mổ cướp nội tạng, thi thể nạn nhân sẽ bị tiêu hủy xóa dấu vết. Tham gia vào tội ác mổ cướp nội tạng có hệ thống quân đội, chính quyền các địa phương, công an, viện kiểm sát, tòa án, qua đó quan chức tham gia được thăng quan phát tài…

>> Xem thêm: Sự thật về mổ cướp nội tạng tại Trung Quốc

mo cuop noi tang

Anh Li Zaiji (44 tuổi) là người theo Pháp Luân Công ở tỉnh Cát Lâm, tháng 7/2000 vì không chịu “chuyển hóa” đã bị đánh chết tại trại cưỡng bức lao động Hoan Hỉ Lĩnh tỉnh Cát Lâm, thái dương bên trái bị lõm vào, nhãn cầu bị lấy mất. Trong khi chưa xin ý kiến của gia đình nhưng toàn bộ nội tạng của anh đã bị lấy đi. Khi thấy cảnh sát họ Triệu của trại cưỡng bức lao động mua về nhiều giấy vệ sinh, người nhà nạn nhân hỏi: Mua giấy về làm gì? Cảnh sát kia cho biết để nhét vào trong bụng, sau đó người nhà nạn nhân chứng kiến bụng nạn nhân bị nhét vào đầy giấy vệ sinh, khi dựng đứng lên máu vẫn còn trào ra. Người nhà nạn nhân phản đối họ lấy nội tạng, cảnh sát họ Triệu nói để làm tiêu bản (thực tế là bán với giá cao). Sau đó thi thể của nạn nhân bị đưa đi thiêu.

Cô Hạ Tú Linh (He Xiuling, 52 tuổi) ở quận Chi Phù thành phố Yên Đài tỉnh Sơn Đông vì từ chối “chuyển hóa” đã bị đưa vào trại giam Nam Giao thành phố Yên Đài, tại đây đã bị bức hại đến chỉ còn hơi thở thoi thóp, ngày 8/3/2004 được chuyển vào bệnh viện Dục Hoàng Đỉnh thành phố Yên Đài. Sáng 11/3 “Văn phòng 610” quận Chi Phù thông báo cho người chồng Từ Thừa Bản (Xu Chengban) biết chị Hạ Tú Linh đã qua đời. Sau đó ông Từ Thừa Bản biết vợ mình bị lấy mất thận nên đã đi kiện. Cảnh sát ra giá, nếu không kiện nữa sẽ trả cho 100.000 nhân dân tệ, nhưng ông Từ không chấp nhận. Sau 2 năm đi kiện không có kết quả, ông Từ lên mạng đăng tin nghi vấn người vợ mình bị mổ cướp nội tạng, thế là hôm sau lập tức bị bắt, sau đó bị hạ độc giết chết, thi thể cũng nhanh chóng bị đưa đi hỏa thiêu.

Trung Quốc Đại Lục đã trở thành nhà tù khổng lồ

Hơn 60 năm qua, thể chế độc tài Trung Quốc đã nô dịch hóa người dân, biến toàn xã hội thành cái nhà tù lớn. Sống ở Trung Quốc người ta không có tự do ngôn luận, chỉ cần biết nghe theo Đảng; mọi người không cần có tín ngưỡng, chỉ cần tin theo Đảng; khi bị oan khuất, người bị hại không biết trông cậy vào đâu để đòi tìm công lý; ngay cả việc kết hôn sinh con cũng do chính quyền quyết định… Rõ ràng đây là một xã hội chưa được khai hóa!

image

Cái gọi là cải cách mở cửa của Trung Quốc thực ra chỉ làm mọi người lao vào sống vì đồng tiền, thế nhưng người ta làm việc thời gian dài nhất thế giới mà thù lao nhận được thì dường như thấp nhất, chỉ để vỗ béo cho giới tư bản quyền quý và cỗ máy quan lại đồ sộ; khoảng cách giàu nghèo trong xã hội ngày càng khủng khiếp, những khoản cho vay thế chấp biến mọi người thành con nợ của Chính phủ suốt đời; chế độ hộ tịch hà khắc đóng đinh mọi người tại một khu vực nhất định, ai nấy giống như con tin hay phạm nhân của cỗ máy quyền lực, có thể bị tước đoạt tài sản hay giết chết bất cứ lúc nào; trong bức tranh xã hội tăm tối này, môi trường sống cũng như đạo đức con người ngày càng tồi tệ đã biến toàn xã hội Trung Quốc Đại Lục hiện nay không khác gì cái nhà tù khổng lồ…

Theo blog Khám Thần Châu

Xem thêm: