Công năng đặc dị – Kỳ 3: Hầu Hi Quý biểu diễn chém đầu, bắn súng không bị thương
- Thiện Tâm
- •
Công năng đặc dị là từ mà các nhà nghiên cứu khoa học và khí công ở Trung Quốc sử dụng để gọi những khả năng đặc biệt (siêu năng lực), vượt xa khỏi khả năng của con ngươi bình thường, vượt xa khỏi những định luật vật lý thông thường, không thể giải thích được bởi khoa học hiện đại.
Khoa học đã từng ghi lại được nhiều trường hợp siêu năng lực trên thế giới. Ví dụ như Wolf Grigorievich Messing với khả năng điều khiển tâm trí người khác, các thí nghiệm của quân đội Mỹ về khả năng di chuyển đồ vật bằng tâm trí hay dao thị (nhìn xa)… Các hiện tượng này xác thực là có tồn tại, nhưng cho đến nay người ta vẫn chưa lý giải được rõ ràng.
Trong giai đoạn thập kỷ 80-90 của thế kỷ trước, các môn khí công rất được thịnh hành và phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc. Trong những người tu luyện khí công, có rất nhiều người có công năng đặc dị. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người là sở hữu năng lực từ bẩm sinh.
Dưới đây là những người có công năng đặc dị nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Tiếp theo phần 1 và 2 nói về Trương Bảo Thắng, kỳ này ta sẽ nói về một người có khả năng còn đặc biệt hơn
Kỳ 3: Hầu Hi Quý biểu diễn chém đứt đầu, súng bắn không bị thương
Hầu Hi Quý (1946-2007), người huyện Hán Thọ, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, là một trong những người có công năng bẩm sinh nổi tiếng nhất ở Trung Quốc giai đoạn 1980-2000.
Cuốn sách “Đông phương Kỳ nhân” do nhà báo Liêu Văn Vĩ viết và phát hành năm 1993 là tập hợp các câu chuyện được tác giả tận mắt chứng kiến hoặc được những ngưới tận mắt chứng kiến kể về những lần “siêu nhân” họ Hầu triển khai công năng của mình, khiến nhiều người ví ông là thần tiên tái sinh.
Trong phần lời bạt của cuốn sách, tác giả Liêu Văn Vĩ viết:
Ngày 10-02-1882, người Anh thành lập “Hội nghiên cứu siêu tâm lý học” (Society for Psychical Reseach), từ đó người châu Âu bắt đầu nghiên cứu về chính mình, về sau người Mỹ, người Liên Xô cũ, người Đức cho tới người Israel đều kế tiếp nhau đầu tư nhiều nhân lực tài lực vào, trải qua công tác gian khổ, cuối cùng khám phá và thừa nhận trong cơ thể con người có tiềm năng về năng lực đặc dị còn gọi là công năng đặc dị…
Vì vậy mà nói công năng đặc dị vẫn là một khái niệm mơ hồ, khi đề cập tới nó, mọi người chỉ có thể ngầm hiểu với nhau rằng “không thể lý giải”, “không thể nắm bắt”, “người bình thường không có cách nào làm được”, muốn đem nó lý giải ra, cho nó một định nghĩa thực tế, đó là phương hướng nghiên cứu của khoa học về nhân thể.
Nghiên cứu về khoa học nhân thể của Trung Quốc bắt đầu từ lúc xuất hiện những nhân vật có công năng đặc dị điển hình tại Trung Quốc đại lục như Trương Bảo Thắng, Nghiêm Tân (xem công năng đặc dị, kỳ 4 – TTVN). Trên thân thể họ biểu hiện ra kỳ tích, sự thần bí của nó không hề kém cạnh so với việc đĩa bay đáp xuống địa cầu.
Bởi vậy, nhà khoa học trứ danh Tiền Học Sâm (người có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và tên lửa tự hành của cả Hoa Kỳ và Trung Quốc – TTVN) nói, “Một khoa học nhân thể huyền bí chính là đang sắp sửa hình thành”, nghiên cứu khoa học về nhân thể sẽ “nhất định có thể dẫn đến cuộc cách mạng khoa học, nhận thức về thế giới khách quan của nhân loại sẽ có bước nhảy vọt. Nếu làm tốt, cuộc cách mạng này có thể đến trong thế kỷ 21.”
Cuộc “cách mạng” mà giáo sư Tiền Học Sâm chỉ ra, thực tế sẽ là sự đột phá thâm sâu về nhận thức tự thân của nhân loại; mà cuộc đột phá này đối với bản thân của chính nhân loại, khởi điểm là là tái nhận thức, khám phá những năng lực còn tiềm tàng trong cơ thể, ở cuối con đường sẽ tìm ra kết luận, cứu cánh của những năng lực đặc dị này là sự tiến bộ của khoa học, nó sẽ có tác dụng như thế nào đối với sự phát triển của xã hội loài người, và sẽ được ứng dụng như thế nào trong lĩnh vực công tác và sinh hoạt. Thành thật mà nói, cuộc “cách mạng” này đòi hỏi gian nan và nỗ lực rất lớn, cũng có thể cần nhiều thế hệ tiếp nối của chúng ta, mới có thể khai mở được bí ẩn cốt lõi của thế giới, hiểu được tận cùng bí ẩn của thân thể con người.
Tôi có may mắn từ năm 1984 quen biết người có đặc dị công năng, siêu nhân Hầu Hi Quý, từ ngày quen nhau, tôi tin chắc rằng, phổ biến con người và công năng của ông, thu thập những sự việc liên quan đến ông rải rác trong dân gian, đó chính là công việc giai đoạn đầu của cuộc “cách mạng”. Vì vậy tôi thoát khỏi sự khống chế của những người coi Hầu Hi Quý là một đối tượng nghiên cứu, mà thiết lập mối quan hệ thân thiết đầu năm 1985.
Công năng đặc dị của Hầu Hi Quý khiến người ta suy nghĩ trăm chiều cũng không tìm ra lời giải, những nơi có dấu chân của ông đặt đến đều lưu lại những câu chuyện thần thoại kỳ diệu. Cái mà tôi viết ra, tuy kinh qua phỏng vấn kỹ càng và xử lý thận trọng, nhưng chung quy đều là những câu chuyện về công năng đặc dị của Hầu Hi Quý. Tôi đem chúng cống hiến cho các độc giả quan tâm tới khoa học nhân thể và các khoa học gia nghiên cứu khoa học về trí lực của con người, đem chúng viết thành tài liệu chân thật và sinh động, làm nên một nhân vật văn học tả thực, tôi cho rằng đó là điều có thể…
Biến cua giấy thành… cua thật
Khác với Trương Bảo Thắng thường dịch chuyển vật từ chỗ này sang chỗ kia, Hầu Hi Quý thích “hóa phép” để vật tự dưng rơi từ “trên trời” rơi xuống. Khi có yêu cầu từ bạn bè hoặc người quan sát, ông thường “ăn trộm” rượu ngon, thuốc lá ngon, đồ nhắm từ chỗ khác để họ thưởng thức.
Một ngày tháng 11/1987, cháu đích tôn của nhà danh họa Trung Quốc Tề Bạch Thạch là Tề Phật đến Thâm Quyến dự bị triển lãm họa phẩm của ông nội. Ông tập họp vài nhân sĩ hữu quan tại trung tâm giải trí cựu chiến binh khu La Hồ để bàn công việc. Trong đó có Thẩm Tích Chính, giám đốc phòng Trưng bày nghệ thuật hội họa Thâm Quyến, Đào Sâm chủ nhiệm hội nghị trù bị Viện nghệ thuật Tề Bạch Thạch. Hầu Hi Quý là hội trưởng của Hội Phúc Duyên thuộc Viện nghệ thuật Tề Bạch Thạch thành phố Trường Sa, nên có trong thành phần được mời tham dự của Tề Phật.
Tề Phật cùng với mấy vị nhân sĩ có tiếng sau khi bàn luận thỏa thuận xong, cảm thấy vui vẻ, bèn thừa hứng vẽ tranh để tặng vài vị khách. Chỉ thấy ông múa bút lông thì trên giấy xuất hiện hai con cua đen. Hầu Hi quý tuy không am tường về thư họa, nhưng cũng thích nghệ thuật, ông đứng bên họa sĩ ngưng mắt nhìn kỹ. Bỗng nhiên trên khóe miệng ông xuất hiện một nụ cười khó thấy, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tích Chính và Đào Sâm tiên sinh : “Các ông thấy hai con cua trên giấy có thể ăn được không?”
Tại hiện trường, Đào Sâm trước tiên hiểu ra, biết Hầu Hi Quý đang muốn đùa, vì vậy trả lời: “Tranh trên giấy đương nhiên là không thể ăn.” Mọi người đều gật đầu cho là phải, đều nói không thể ăn được.
Nghe mọi người khác miệng cùng lời, Hầu Hi Quý nhìn đăm đăm. “Tôi nói là có thể ăn được thì có thể ăn được, tin không?” Nói xong ông nhướng mày, đi vào phòng vệ sinh. Có người thấy ông hai tay nhúng vào bồn rửa mặt, bỗng nhiên xuất hiện hai con cua mà về độ lớn và màu sắc đều giống hệt hai con cua trên giấy. Ông cầm hai con cua sống ra khỏi phòng vệ sinh, để trên bàn họa, chúng liền bò ngang bò dọc, so với hai con cua trên giấy, thật khó phân thật giả. Mọi người kinh ngạc khôn xiết, vây quanh nhìn ngắm bốn con cua, miệng tặc lưỡi “chách chách” khen kỳ lạ.
“Hai con cua này từ trên trời rơi xuống, hãy để tôi mang về làm kỷ niệm đi nhé.” Thẩm Tích Chính nhìn Tề Phật và Hầu Hi Quý, “chẳng mấy khi được Hầu tiên sinh thi triển công phu, không thể quên ngày hôm nay.”
Một năm sau, một hôm, ông Thẩm Tích Chính nói với người khác một cách thần bí, Hầu Hi Quý “gọi đến” hai con cua từ trên trời, ông đã mang về luộc ăn sạch, được hưởng thụ một bữa ăn từ một vật đến từ thần thoại.
Đầu bị chém không chết
Mùa thu năm 1984, Hầu Hi Quý cùng vợ là Hạ Linh Na đến Du Huyện thăm người bạn cũ, trước là đến nhà của Ngô Tam Dư. Hôm ấy, vợ của Ngô Tam Dư vừa mới sinh con không bao lâu, còn nghỉ hộ sản một tháng, ngẫu nhiên trùng hợp với lúc Lưu Tư Lý của cục công an Du Huyện đến thăm hai mẹ con. Thấy vợ chồng Hầu Hi Quý có vẻ phong trần bước vào nhà, mọi người rất vui mừng. Lưu Tư Lý đã sớm nghe Ngô Tam Dư kể qua về những chuyện “thần thoại” của Hầu Hi Quý, hôm nay may mắn được gặp, trong lòng thầm vui mừng.
“Đã sớm nghe qua Tam Dư nói về đại danh của ông, hôm nay được gặp ông, thật là hân hạnh, xin cho tôi được mở rộng tầm mắt.” Lưu Tư Lý tràn đầy hi vọng, cười nhìn thẳng vào Hầu Hi Quý.
Hầu Hi Quý từng có lúc bị giam tại Công an Cục thành phố Trường Sa vài tháng, nói gì thì nói, cũng có chút không tự nhiên, thấy Lưu Tư Lý mặc sắc phục công an, bỗng nhiên phát sinh ý nghĩ “hiển lộ công phu”, để cho anh ta khỏi coi thường người khác. Trong lúc chờ câu trả lời thì Lý Bỉnh Hiền của Cục Công an và Tạ Sơ Sinh cũng đồng thời bước vào, mọi người chào và thăm hỏi nhau rồi mới an tọa, Ngô Tam Dư mang trà ra.
“Các ông đến thật là tốt.” Hầu Hi Quý cầm chén trà để xuống bàn, sau đó nhìn thẳng vào Lưu Tư Lý, nói “Ông muốn tôi hiển lộ vài chiêu, cũng được, sẵn dịp để cho các ông thấy được một dạng công phu.”
Nói xong, Hầu Hi Quý đứng dậy, đưa bàn tay to lớn về phía Ngô Tam Dư: “Có dao xắt cải tốt không? hãy mang ra một cây.”
Ngô Tam Dư không hiểu hết ý, vội vào nhà bếp lấy một cây dao xắt cải bén đưa cho Hầu Hi Quý.
“Có vị nào tình nguyện đến tham gia trò chơi này?” Hầu Hi Quý quét mắt nhìn mọi người, nói, “Cây dao này rất bén, một dao chém rơi đầu là chuyện dễ dàng, nhưng mà đừng có sợ, bảo đảm là khi anh vào còn sống thì khi anh ra vẫn sống.”
Nghe Hầu Hi Quý muốn chơi trò chém đầu, mọi người nhìn nhau lấm lét, không ai dám đáp ứng.
“Nhát gan thế” Hầu Hi Quý khịt khịt mũi không thèm chấp, nhìn một vị khách trẻ tuổi của Ngô Tam Dư, nói “Anh đến đây, bảo đảm là anh không sao cả.”
Nói xong, một tay nắm đầu tóc anh thanh niên, một tay vung dao…
Vợ của Ngô Tam Dư thấy Hầu Hi Quý muốn chém thiệt, sợ hãi, nhanh chóng quay mặt đi, quay lưng về phía mọi người.
Chỉ thấy ánh dao lóe lên, tay trái của Hầu Hi Quý đưa lên, anh thanh niên quả nhiên đầu lìa khỏi thân. Nhìn cái đầu, sắc diện không thay đổi, mắt nhìn tứ phía, trên cổ không có máu. Nhìn cái thân, vẫn ngồi thẳng trên ghế như cũ, trên cổ cũng không có vết máu. Mọi người vô cùng kinh hãi, lại thấy Hầu Hi Quý bỏ dao xuống, hai tay cầm cái đầu lâu đặt ổn định lên cổ anh thanh niên, sau đó dùng tay vỗ lên vết dao chém xoa một vòng.
“Xong rồi, đừng có sợ, có thể xem được rồi.” Hầu Hi Quý nhẹ nhàng nói, hiển nhiên là nói cho vợ của Ngô Tam Dư nghe.
Lúc nhìn anh thanh niên, anh ta đang đưa tay sờ vào cần cổ, mắt nhìn tứ phía, có vẻ như không hiểu rõ lắm đã phát sinh ra sự việc gì. Ngô Tam Dư hỏi anh ta có cảm giác thế nào, anh ta đáp giống như bị kiến cắn, còn những cảm giác gì khác thì hình như không cảm thấy. Lưu Tư Lý, Lý Bỉnh Hiền làm trong ngành công an đã lâu, thấy người chết không ít, còn giống như hôm nay, người bị chém đứt đầu mà vẫn sống, thì từ lúc sinh ra tới nay mới thấy lần đầu. Hai người vừa kinh ngạc vừa vui, chỉ nhìn chăm chăm vào anh thanh niên: Kinh ngạc vì sợ xảy ra sự cố, mừng vì được mở rộng kiến thức, không uổng công tới nhà họ Ngô.
Súng bắn không bị thương
“Chỉ là để cho các ông có thêm kiến thức.” Hầu Hi Quý lại nói, mọi người lúc đó mới từ chỗ kinh ngạc bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ nghe Hầu Hi Quý nói với Lý Bỉnh Hiền, “Ông Lý, tôi biết ông có mang theo súng, cho tôi mượn sử dụng, được không?”
Lý Bỉnh Hiền lại kinh ngạc, ông ta có mang theo súng thật, nhưng không hề nói cho ai biết, cũng không dễ bị người phát hiện, tại sao Hầu Hi Quý này lại khẳng định như thế ? Tâm lý nghĩ như vậy, nhưng miệng thì lại nói không được.
“Đừng có đùa dai nữa, trò chơi dao của ông đã làm tôi chết khiếp, súng càng không phải trò đùa.” Ông ta nói, lại sợ Hầu Hi Quý không bằng lòng, giả lả thêm một câu: “Chơi trò khác đi, được không?”
Ngô Tam Dư thấy hai người có vẻ căng, muốn giải vây cho Lý Bỉnh Hiền, không ngờ đang lúc định mở miệng, Hầu Hi Quý tỏ dấu không vui.
“Tin chưa đủ, phải không? Bảo đảm là không tốn của ông một viên đạn nào, bảo đảm là không ai bị thương, không được sao?” Hầu Hi Quý đưa bàn tay to lớn về phía Lý Bỉnh Hiền “Thế nào?”
Lý Bỉnh Hiền cười tiu nghỉu, thấy rằng không thể không cho mượn, bèn từ trong lưng quần lấy cây súng ra, đưa cho Hầu Hi Quý, nói “Cái này không thể đùa nhé, phải cẩn thận.”
Hầu Hi Quý nhận cây súng, cân nhắc một chút, “ha ha” cười khan một tiếng, sau đó lại đưa cho Lưu Tư Lý. “Ông lại đây, ông nhắm vào tôi bắn ba phát, dám không?” ông đưa tay vỗ vào ngực mình, “nhắm vào chỗ này mà bắn!”
“Hầu sư truyền lại đùa rồi,” Lưu Tư Lý hai tay cầm khẩu súng đưa trả lại, rồi lại lùi ra sau hai ba bước, nhìn Ngô Tam Dư nói, “Có thể gây ra án mạng, phải không?”
“Bắn lỡ có chết cũng không đòi ông bồi thường, được không?” Hầu Hi Quý nói lớn, “thật sự chỉ muốn cho ông có thêm kiến thức thôi, nếu cũng vẫn không dám, nói xem có phải là vậy hay không?”
“Không, không, không. Ông không đòi tôi bồi thường, cũng có người khác đòi tôi đền mạng, cái này tôi không can dự đâu.”
Hầu Hi Quý thấy Lưu Tư Lý kiên quyết không chịu, bèn vén ống quần lên, một chân gác lên tường, họng súng nhắm vào đùi.
“Tôi tự mình bắn vậy, các ông xem kỹ nhé!”
Nói xong, ông bóp cò, một tiếng “đoành” vang lên, không khí trong phòng lập tức căng thẳng. Mọi người còn đang kinh ngạc, lại hai tiếng súng nữa vang lên, tiếng súng nổ làm điếc tai. Mấy cặp mắt đều mở to nhìn trừng trừng vào chỗ đùi trần gác trên tường của người đàn ông tráng kiện. Nhưng họ thấy Hầu Hi Quý vẫn tươi cười, ông cầm cây súng ngắn, đã dùng tay bóp cò mấy phát nhưng một là không thấy bị thương, hai là không thấy máu.
“Trả cho ông đây” Ông đưa súng cho Lý Bỉnh Hiền, tiếp đó buông lai quần xuống, “Ông kiểm tra xem có thiếu mất viên đạn nào không.”
Lý Bỉnh Hiền vừa mới kinh hồn, trấn tỉnh, lập tức mở súng, phát hiện mấy viên đạn vẫn còn y nguyên. Mọi người không hiểu tại sao, họ vừa chính mắt thấy Hầu Hi Quý lên cò súng, chính mắt thấy ông bóp cò khai hỏa, chính tai nghe ba tiếng súng nổ giòn, nhưng đạn lại không bắn ra, khó nói tất cả đều là giả, đều là sự phối hợp đóng kịch? Rõ ràng là không phải! Súng phải chăng là đạo cụ của kịch viện? Càng không phải! Thế thì việc này giải thích ra sao? Mấy người vây quanh, lật qua lật lại xem cây súng, trăm suy nghĩ đều không có lời giải.
“Chết khiếp thật! Đừng có bắt chước làm cái chuyện lạ lùng nguy hiểm này nhé.” Lưu Tư Lý sực tỉnh, nói.
Biến mình thành “người khổng lồ”
Tác giả Liêu Văn Vĩ đã chính mắt mục kích việc biến ra “cao thấp” của Hầu Hi Quý và kể lại như sau :
“Tôi nghe nói anh có thể tùy ý làm cho thân thể biến thành cao lớn, trong công ty du lịch đã có không ít người từng xem qua, tôi cảm thấy có chút ly kỳ, vậy anh có thể biến cho tôi xem không?”
Hầu Hi Quý cũng không trả lời, ông kéo cửa bước ra ngoài, một lát sau, ông trở lại cùng với một người từ trong phòng khách. Người đó họ Nhiếp tên Tổ Đức, từng công tác trong đoàn Hán Kịch tại thành phố Thường Đức, cũng từng gặp cha của Hầu Hi Quý, là một trong số rất đông những người sùng bái cha con họ Hầu. Ông đi Trường Sa chơi, đặc biệt đến thăm Hầu Hi Quý.
“Anh cứ sờ vào đỉnh đầu của hai chúng tôi.” Hầu Hi Quý bảo Nhiếp Tổ Đức cùng với ông dựa lưng vào nhau, đứng thẳng đầu kề nhau, muốn tôi dùng bàn tay đặt lên hai đỉnh đầu, ông hỏi “Ai cao?”
Chiều cao của hai người xê xích không nhiều, nói một cách nghiêm ngặt, Nhiếp Tổ Đức cao hơn một hai phân.
“Được, hãy xem chân của chúng tôi, có ai xoạc chân không?” Hầu Hi Quý nghiễm nhiên bố trí một phương thức trắc nghiệm nghiêm túc, “Anh nhìn rõ chưa?”
Dĩ nhiên tôi không dám dễ dãi, tay đặt lên hai đỉnh đầu, mắt nhìn hai đôi chân. Bỗng nhiên tôi cảm thấy nửa bàn tay đặt trên đầu Hầu Hi Quý bị đội lên, nghiêng đi, nghiêng hẳn đi, cuối cùng rời khỏi hẳn đầu của Nhiếp Tổ Đức. Đang lúc đó tôi xác định đôi chân của hai người không hề nhúc nhích, bèn nhìn lên hai cái đầu. Trời ơi, cái đầu to lớn của Hầu Hi Quý đã cao hơn đầu của Nhiếp Tổ Đức đến hơn 10 phân tây!
“Như vậy được chưa ký giả?” Hầu Hi Quý quay đầu hỏi tôi, không đợi tôi trả lời, bèn rời khỏi Nhiếp Tổ Đức.
“Thật là thần thoại! thật là thần thoại!” tôi lắc đầu đưa ra nhận thức, ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh cửa.
Bản thân Hầu Hi Quý cao hơn 1,8m. Khi biến thân thể cao thêm 10 phân, ông đã cao đến gần 2m.
(Còn tiếp)
Thiện Tâm tổng hợp
Xem thêm:
Từ khóa siêu năng lực công năng đặc dị phong trào khí công Trung Quốc