TQ: Lá thư của con gái tìm kiếm công lý cho cha bị tù và mẹ đã khuất
- Minh Nhật
- •
Năm 1996, cha cô Mã Hồng Dương là ông Mã Giang, một cựu nhân viên của Công ty Kỹ thuật Hàng không Vũ trụ Bình Minh, đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công theo lời gợi ý của cha vợ. Mẹ cô Mà Hồng Dương là bà Ngô Thụ Diễm, cô Mã Hồng Dương và chồng cô sau này là Triệu Vỹ cũng bắt đầu tu luyện theo. Tuy nhiên cuộc đàn áp Pháp Luân Công diễn ra từ năm 1999 đã khiến gia đình cô Mã Hồng Dương “tan cửa nát nhà”. Hiện cô Mã đang nỗ lực tìm kiếm công lý cho mẹ và giải cứu cha khỏi nhà tù.
Trong 24 năm của cuộc bức hại, cả đại gia đình cô Mã Hồng Dương đã liên tục bị chính quyền nhắm đến vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công. Năm 2013, mẹ cô qua đời ở tuổi 47 sau khi bị tra tấn trong tù và ông ngoại cô qua đời vào ngày 19 tháng 5 năm 2015, sau nhiều năm bị bức hại. Cha cô Mã từng thụ án 3 năm tù vào năm 2015. Vợ chồng cô Mã cũng đều bị kết án 1 năm 4 tháng tù vào năm 2022. Họ được thả vào ngày 27 tháng 9 năm 2023.
Dưới đây là lá thư của cô Mã viết trong khi kháng nghị, tìm kiếm công lý cho người mẹ đã khuất, và cố gắng giải cứu cha trong nhà tù.
Cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc
đã khiến tôi tan cửa nát nhà
Cha mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công và đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ môn tu luyện này. Trước khi tu luyện, mẹ tôi thường xuyên cãi nhau với bà nội. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi đều chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân trong mọi hành xử, không những đã giải quyết mọi mâu thuẫn với bà nội, mà bà nội còn luôn nói với những người mà bà gặp rằng con dâu của bà thậm chí còn hiếu thuận hơn cả con gái ruột. Cha tôi là nhân viên gương mẫu trong công ty. Mỗi khi có việc cần mà không ai sẵn lòng làm, ông thường tình nguyện làm việc vào cuối tuần mà không cần trả thêm tiền. Cả gia đình chúng tôi tràn ngập trong sự hoà ái và hạnh phúc bởi cha mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, mẹ tôi bị bắt khi đang nói với mọi người trên đường về Pháp Luân Công. Kể từ đó, cuộc sống của gia đình tôi hoàn toàn bị đảo ngược. Họ lấy hết máy tính, máy in và các sách Pháp Luân Công.
Cha tôi cũng bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn trong suốt hai tháng. Lúc đó tôi chỉ mới 14 tuổi và đang học trung học. Tôi quá sợ hãi và không dám tắt đèn lúc đi ngủ. Tôi thường nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và để hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
Nhưng tôi biết cha mẹ tôi không làm gì sai khi họ tu luyện Pháp Luân Công và tin vào nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.
Cuối cùng mẹ tôi bị giam tù 7 năm. Cha tôi phải gánh vác hết trách nhiệm trong gia đình, kiếm tiền sinh sống, nuôi con gái và chăm sóc ông ngoại tôi. Mỗi tháng, ba người chúng tôi đều đến thăm và gửi tiền cho mẹ chi tiêu hàng ngày. Tôi không thể nhớ hết được số lần hai cha con đi trên con đường gồ ghề và hiểm trở đó để đến nhà tù.
Sau 6 năm rưỡi ở trong tù, mẹ tôi mắc bệnh xơ gan cổ trướng do bị ngược đãi. Bụng mẹ căng to lên như phụ nữ có thai 8 tháng. Nhà tù lo sợ mẹ tôi sẽ chết trong tù nên đã thả mẹ tôi ra.
Dù bị suy dinh dưỡng và bụng căng to, mẹ tôi vẫn không nghỉ ngơi một ngày nào và đã bắt tay vào nấu nướng và giặt đồ cho gia đình. Mẹ đọc lại các sách Pháp Luân Công và nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Tôi không nghe thấy một lời than trách nào từ mẹ. Tôi biết việc tu luyện Pháp Luân Công đã mang đến nghị lực và sức mạnh cho mẹ tôi. Sức khỏe của mẹ ngày một tốt hơn và bụng cũng xẹp dần. Tôi tràn ngập hy vọng rằng gia đình mình sẽ lại được bình yên và hạnh phúc.
Tuy nhiên, cảnh sát không chịu để chúng tôi yên. Họ vẫn tới để sách nhiễu gia đình chúng tôi. Họ đe doạ sẽ đưa mẹ tôi trở lại nhà tù nếu bà vẫn liên lạc với các học viên khác. Dưới áp lực to lớn, bệnh xơ gan cổ trướng của mẹ tôi ngày một tệ hơn.
Chân mẹ bắt đầu bị loét và phải băng lại. Vết thương phải được thay băng thường xuyên vì mủ sẽ nhanh chóng thấm ướt. Sau đó mẹ tôi thậm chí còn không thể xoay người trong lúc nằm trên giường. Cha tôi luôn phải thức để chăm sóc mẹ vào ban đêm rồi phải đi làm cả ngày.
Không ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi chứng kiến những gì mà mẹ tôi phải chịu đựng và nhìn thấy mẹ ngày một yếu đi. Mẹ đã rời xa chúng tôi mãi mãi vào ngày 2 tháng 7 năm 2013. Cha tôi không nói lời nào và tiếp tục trở lại công việc thường ngày của ông nhưng tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn và nỗi buồn chất chứa trong lòng ông.
Bi kịch của gia đình tôi vẫn chưa dừng ở đó. Cảnh sát đã đến nhà chúng tôi vào ngày 7 tháng 1 năm 2014 và bắt cha tôi, lấy đi máy tính, máy in, các sách Pháp Luân Công và toàn bộ tiền mặt trong nhà chúng tôi.
Tôi trở về nhà đêm đó và cũng bị cảnh sát mai phục sẵn bắt đi. Tôi bị thẩm vấn tới 2 giờ sáng mới được thả ra. Khi trở về nhà, tôi thấy một toán cảnh sát đứng xung quanh nhà chờ bắt các học viên khác. Ông tôi đang bị chứng mất trí nhớ trông rất sợ hãi và hoang mang. Nhà tôi biến thành một đống hỗn độn: giấy tờ vương vãi khắp nơi, sàn gỗ phủ đầy tàn thuốc lá và dấu giầy của cảnh sát.
Mẹ mất, cha thì bị bắt, tôi không biết phải làm gì ngoài việc liên lạc với cậu tôi, lúc đó cậu không có mặt ở thị trấn. Cậu đã trở về ngay lập tức để có thể chăm sóc tôi và ông. Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Ngày 5 tháng 8 năm 2014, cậu tôi bị bắt ngay tại nơi làm việc vì tu luyện Pháp Luân Công. Cảnh sát cũng lục soát nhà cậu và lấy đi máy tính, các sách Pháp Luân Công. Tôi cảm giác như bầu trời đang đổ sụp vào mình. Tôi thuê một luật sư để biện hộ cho cha. Vị luật sư này đã tới trại tạm giam để gặp cha tôi nhưng luôn bị từ chối.
Cha tôi bị đưa ra toà xét xử vào ngày 4 tháng 12 năm 2014 mà không có sự chuẩn bị và trao đổi nào với luật sư. Sau 11 tháng tôi mới được gặp lại ông. Trông cha tôi gầy đến nỗi lúc đầu tôi không thể nhận ra cha mình.
Các công tố viên đọc rất nhiều bản ghi lời khai giả mạo và một bản nhận tội. Tôi nghe cha nói: “Vợ tôi vừa mới qua đời. Con tôi và bố vợ tôi không có ai chăm sóc. Nhưng tôi không ghét mọi người vì tôi tin vào Chân – Thiện – Nhẫn.” Sau một giờ xét xử, vào lúc 2 giờ chiều, họ đã tuyên án cha tôi 3 năm tù giam.
Là một công nhân chăm chỉ và công dân luôn tuân thủ pháp luật, làm sao cha tôi có thể phá hoại việc thực thi pháp luật được? Chỉ vì tuân vào Chân – Thiện – Nhẫn, cha tôi đã bị kết án 3 năm tù!
Tôi sẽ kháng cáo cho cha tôi dù có tốn kém và gian khổ thế nào đi nữa. Kể từ khi mẹ qua đời, cha tôi trở thành người quan trọng nhất với cuộc đời tôi. Mọi phút giây trôi qua tôi đều nguyện ước cha tôi sẽ được trở về nhà.
Tôi không biết mình có thể làm gì để bảo vệ gia đình. Nhưng tôi biết tu luyện Pháp Luân Công và tin vào Chân – Thiện – Nhẫn là không hề sai!
Những ai vẫn đang bức hại người tốt như cha mẹ và cậu tôi hãy nhanh chóng thức tỉnh lương tri. Thiện ác hữu báo. Không tội lỗi nào có thể thoát khỏi phán xét cuối cùng.
Theo Minghui.org
Minh Nhật tổng hợp
Xem thêm:
- TQ: Bé gái 6 tuổi mồ côi, là nạn nhân bị đàn áp từ trong bụng mẹ
- Rag Doll: Phim ngắn cảm động về một cô nhi muốn hồi sinh người mẹ đã khuất
- Chuyện đời nữ du học sinh Canada muốn giải cứu mẹ bị bức hại tại TQ
Mời xem video:
Từ khóa Dòng sự kiện cuộc sống sau bức hại đàn áp Pháp Luân Công