Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ đã từ chối đình chỉ phán quyết của tòa phúc thẩm, cho phép New York tiếp tục áp dụng quy định phân vùng với giới doanh nghiệp giải trí người lớn. Quy định này nhằm kiểm soát tác động phụ như tội phạm và giảm giá trị bất động sản, chứ không trực tiếp hạn chế nội dung khiêu dâm. Quyết định của Tối cao Pháp viện là thắng lợi tạm thời cho thành phố New York đồng thời cũng là thách thức pháp lý cho các doanh nghiệp trong ngành giải trí người lớn. 

shutterstock 379314250
Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ (Ảnh: EQRoy / Shutterstock)

Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ vào ngày 31 tháng 10 đã từ chối yêu cầu của các doanh nghiệp giải trí người lớn nhằm đình chỉ một phán quyết của tòa phúc thẩm liên bang.

Đơn kiện là 59 Murray Enterprises Inc. v. City of New York, trong đó các doanh nghiệp giải trí — bao gồm các câu lạc bộ trình diễn thoát y/quán bar bán khỏa thân và các cửa hàng hoặc dịch vụ cho thuê băng/đĩa, ấn phẩm thuộc loại giải trí người lớn – thách thức việc Thành phố New York áp dụng các quy định về phân vùng (zoning) đối với hoạt động giải trí người lớn.

Tòa phúc thẩm là Tòa Phúc thẩm Liên bang Hoa Kỳ Khu vực số Hai (United States Court of Appeals for the Second Circuit) đã bác yêu cầu của các doanh nghiệp này trước đó, và giờ Tối Cao Pháp Viện không can thiệp để đình chỉ phán quyết đó.

Ngày 31 tháng 10 năm 2025, lệnh từ chối được ký bởi nữ thẩm phán Sonia Sotomayor (chịu trách nhiệm xét khẩn cấp các đơn từ New York) mà không kèm theo bình luận. Điều này nghĩa là các doanh nghiệp không được tạm ngưng áp dụng luật phân vùng trong khi chờ xử tiếp.

Bối cảnh

Thành phố New York đã có luật phân vùng từ năm 1995, trong đó có quy định 60/40 (những doanh nghiệp mà < 40% không gian hoặc hàng hóa của họ là giải trí người lớn thì không bị tác động).

Năm 2001, New York sửa đổi luật để thu hẹp hoặc loại bỏ quy định 60/40, khiến nhiều doanh nghiệp trước đó được miễn trừ giờ rơi vào phạm vi bị quản lý.

Hậu quả: Tòa án quận Địa hạt Nam New York (Southern District of New York) sau phiên xử đã giữ nguyên rằng việc sửa đổi năm 2001 không vi phạm Hiến pháp (không vi phạm Tự do Ngôn luận – First Amendment và Bình đẳng – Equal Protection) đối với các doanh nghiệp này.

Quy định phân vùng đối với doanh nghiệp giải trí người lớn (adult entertainment establishments) được tòa án xem là quyền quản lý hợp pháp của chính quyền địa phương, dưới lý thuyết secondary‐effects (tác động phụ: như tội phạm, chất lượng môi trường, giá trị bất động sản) chứ không trực tiếp cấm nội dung.

Việc New York loại bỏ điều khoản 60/40 thể hiện chính sách muốn dỡ bỏ vùng được miễn trừ để tăng quyền kiểm soát các doanh nghiệp này. Tòa phúc thẩm cho rằng việc miễn trừ như 60/40 không phải là quyền hiến định của doanh nghiệp, mà là lựa chọn chính sách của thành phố.

Thiên Vân, theo The Epoch Times, SupremeCourt.gov, Casemine (1), Casemine (2)